Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 266 - Chương 266: Căm Giận Bất Bình

Chương 266: Căm Giận Bất Bình Chương 266: Căm Giận Bất BìnhChương 266: Căm Giận Bất Bình

Nam Hữu Long cũng không ngại, cười cười nói:

"Đỗ Cách, ta đã từng tiếp đãi mười mấy thiên tài giống như ngươi vậy. Có người của học viện tỉnh anh, có người của học viện bình dân, sau khi trải qua sự hun đúc của Vân Trung thành, có người hoàn toàn trầm luân, có người thì căm giận bất bình, thậm chí còn có người chửi ầm lên, oán giận thế giới này bất công. Ngươi là người đặc biệt nhất, vẻn vẹn thông qua việc không rót nước cho ta để bày tỏ sự bất mãn đối với ta. Quá bình tĩnh, nếu không phải đã xem qua lý lịch của ngươi, ta quả thực không thể tin được ngươi là người đi ra từ học viện bình dân, không hổ là thiên tài đến cả trận mô phỏng cũng có thể phá hỏng mà!"

Đỗ Cách sửng sốt.

"Không sai, Vân Trung thành thật sự để ngươi hưởng thụ cuộc sống không giống nhau, nhưng đồng thời cũng là khảo nghiệm."

Nam Hữu Long cười vươn tay với Đỗ Cách:

"Chúng ta có ngu đốt đi nữa thì cũng sẽ không kiến tạo một thành thị mang tai tiếng như vậy. Chiến sĩ Đăng Lâm của dị tỉnh chiến trường nhất định phải chọn ưu trong ưu, dù ở trong bất cứ hoàn cảnh nào đều sẽ không bị lạc bản tâm. Chúc mừng ngươi lại lần nữa vượt qua cửa ải."

Đỗ Cách nhìn hắn một cái, không để ý đến hẳn.

Nam Hữu Long thong dong thu lại bàn tay của mình, nhìn mắt Đỗ Cách phía sau Lương Phỉ và Lương Nhạc rồi thở đài:

"Ta biết trong lòng ngươi có một khí thế rất kiêu ngạo, vì sao vẫn luôn có học viện bình dân? Vì bọn ta sợ nếu như có một ngày, mọi người trên Khải Nguyên tỉnh quen thuộc với cuộc sống như vậy rồi lại quên đi hận thù đối với giải trí Hiện Vũ Trụ. Đỗ Cách, thật ra ngươi nên để lại đời sau của chính mình, dị tỉnh chiến trường thật sự rất nguy hiểm."

"Ta có tính toán riêng của chính mình."

Đỗ Cách nói, hắn đã lười đi phân biệt xem lời mà Nam Hữu Long nói là thật hay là giả, điều hắn muốn làm nhất bây giờ chính là nghĩ hết mọi cách để thoát ra khỏi thế giới này, trải qua cuộc sống của người bình thường.

"Bọn ta tôn trọng sự lựa chọn của ngươi."

Nam Hữu Long cười cười, đẩy ngược nước mà Đỗ Cách rót đến trước mặt hắn:

"Trận mô phỏng kế tiếp, trọng tâm của ngươi phải đặt vào từ mấu chốt. Cuối cùng bọn ta sẽ căn cứ vào lý giải của ngươi đối với từ mấu chốt để tiến hành huấn luyện cho ngươi, sửa lại một số thói quen xấu của ngươi đối với việc sử dụng từ mấu chốt."

Vẫn là câu nói kia, chỉ có ngươi có quyền lực, chân tướng của thế giới mới có thể mở ra trước mặt ngươi, ngươi mới có thể tùy tâm sở dục cải tạo lại thế giới này giống như Hoa Cô Vân vậy."

"Ừm"

Đỗ Cách gật đầu cho có lệ.

"Nói cho ngươi một tin không vui, toàn quân Đinh Tổ đã bị diệt."

Nam Hữu Long thở dài một tiếng, nhìn Đỗ Cách nói:

"Nếu như sang năm không thể bảo đảm người của hai tổ thắng lợi, vậy thì nửa năm sau, ít nhất sẽ có một trăm triệu người trên Khải Nguyên tỉnh phải chết. Cho nên, nắm chắc trận mô phỏng lần này, đây là cơ hội cuối cùng để ngươi tự rèn luyện bản thân mình. Tinh anh trận mô phỏng đều là đối thủ cùng cấp bậc với ngươi, thu hoạch kinh nghiệm và tỉnh thần lực càng nhiều, không được vừa bắt đầu đã bị đào thải."... Phi cơ đáp xuống một trang viên. Nơi này chính là một trang viên bình thường, nhưng kiến tạo vẫn tuyệt đẹp, có nước có cây có hoa, còn có đình đài lầu các, bên ngoài có binh lính trực ban.

Nam Hữu Long nói cho Đỗ Cách, nếu như hắn có thể sống sót từ dị tỉnh chiến trường trở về thì nơi này chính là nhà của hắn, có thể trở về bốn lần từ dị tỉnh chiến trường, hắn sẽ chân chính tiến vào trung tâm quyền lực của Khải Nguyên tỉnh, tham dự quốc gia chính sự.

Hai ngày sau, Đỗ Cách nằm vào khoang mô phỏng, khoang mô phỏng thuộc về một mình hắn.

Lần này, không có khảo hạch nhắc nhở, đếm ngược năm bốn ba hai một sau khi kết thúc. Cảm giác không trọng lượng truyền đến, Đỗ Cách lại một lần nữa đi vào bên trong bọt khí trong suốt, hắn mở mắt ra, nhìn xuống phía dưới quan sát thế giới.

Sau đó, hắn ngây ngươi ra.

Cảnh lọt vào trong tầm mắt là một mảnh đại dương mênh mông, ngoại trừ thỉnh thoảng trên bầu trời có chim biển bay qua thì chẳng nhìn thấy gì, chung quanh lại có hơn mười cái bong bóng khí trong suốt, hẳn là các tỉnh anh tuyển thủ khác.

Sau đó, bọt khí bắt đầu trôi lơ lửng tầm năm phút.

Đỗ Cách ở trong bọt khí, mắt trông mong tìm kiếm lục địa. Nhưng ngoại trừ nước biển ra thì vẫn là nước biển, hắn đột nhiên nhìn thấy một hai cái đảo nhỏ, trên đó cũng bỏ hoang không có dân cư.

Lúc này, Đỗ Cách cuối cùng cũng hiểu rõ cái gì gọi là trận mô phỏng tàn khốc.

Mẹ nó Nam Hữu Long! Cái gì mà tỉnh thần lực không quan trọng chứ?

Ở một nơi mà ngay cả người để đoạt xá cũng không có như vậy, mất đi vòng bảo hộ đối với linh hồn, không bao lâu sau, linh hồn tiêu tán, tự nhiên sẽ bị đào thải ra.

Trận mô phỏng trước đó, ngay từ đầu tỉ lệ đào thải 60% phần trăm, hẳn là có một bộ phận rất lớn vẫn chưa tìm được người đoạt xá!
Bình Luận (0)
Comment