Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 284 - Chương 284: Người Bản Địa May Mắn

Chương 284: Người Bản Địa May Mắn Chương 284: Người Bản Địa May MắnChương 284: Người Bản Địa May Mắn

Dù sao một người có lời nói và hành động tương phản với lúc trước rất có thể là thí sinh của thế giới mô phỏng.

Đỗ Cách đã không còn bị kỹ năng của hắn ảnh hưởng, nên câu trả lời đương nhiên là kín không kẻ hở.

Vito thử đi thử lại mấy lần, cuối cùng xác định Paul thật sự là người bản địa.

Hơn nữa còn là một người bản địa may mắn.

Vì thế, vẻ mặt của hắn càng thêm vui vẻ.

Đỗ Cách thờ ơ đứng bàng quan buổi biểu diễn của hắn, đồng thời càng hạ quyết tâm phải giết chết hắn. Nếu cứ để tên này tiếp tục quậy phá thì con tàu này sẽ thật sự không còn là của hắn nữa.

Trên con tàu này, hắn chỉ cho phép một mình mình được mò cá.

Chạng vạng tối, Cự Điểu Bay, không, Thiên Sứ Mỉm Cười rời cảng Maddock.

Dưới tình huống bình thường thì tàu hải tặc thường không qua đêm tại cảng.

Dù sao thì chỗ đó là địa bàn của hải quân, ai biết ban đêm sẽ có gì nguy hiểm chứ.

Vậy nên vì sự an toàn của bản thân, hầu hết thời gian họ đều thích trôi dạt trên biển.

"Thuyền trưởng, ngài có được một đôi mắt nhìn thấu tất cả, cũng có trí tuệ nhìn thấu sương mù, quyền trượng của Hải Thần nhất định sẽ là vật trong túi của ngài. Tiếp theo chúng ta sẽ đến đảo Herder ư?"

Trong phòng thuyền trưởng, Vito thuần thục nịnh Đỗ Cách một cách hồi rồi mới đưa ra đề nghị của riêng mình.

"Vito, trên tàu nhiều người như vậy, cũng chỉ có ngươi mới có thể nhìn ra ta có được trí tuệ vô song."

Đỗ Cách cười ha ha.

"Đúng vậy, điểm kế tiếp của chính ta chính là đảo Herder, ngươi mau đi truyền đạt mệnh lệnh của ta!"

"Thuyền trưởng, tất cả quyết định của ngài đều là anh minh nhất!"

Vito cười cười rồi xoay người muốn rời khỏi phòng thuyền trưởng.

Cũng vào lúc hắn ta xoay người lại thì đột nhiên một nửa của con dao cong chui ra từ trước ngực của hắn.

Vito nhanh chóng nhảy về phía trước, muốn thoát khỏi con dao đang đâm vào cơ thể mình. Đồng thời miệng của hắn cũng liên tục hoạt động.

"Thuyền trưởng, trái tìm của ngài rộng như biển, trí tuệ của ngài tỏa sáng như các vì sao..."

"Từ khoá của ngươi là gì?"

Đỗ Cách cắt ngang lời hắn, đồng thời một con dao găm cũng dán sát cổ họng của hắn ta.

"Là mịnh hót'. Ca, ta không có nguy hiểm, từ khoá của ta là loại phải sống phụ thuộc với ngươi khác. Tha mạng cho ta đi, chúng ta có thể phối hợp với nhau."

Trong thế giới mô phỏng, mỗi một thí sinh sắp chết đều bộc phát ý chí cầu sinh mạnh mẽ. Hắn nhanh chóng nói.

"Ca, ta biết kế hoạch của ngươi. Vừa rồi ta đã thức tỉnh kỹ năng thăng cấp thứ hai, nhất định sẽ hữu dụng với ngươi. Hơn nữa ta xếp hạng của ta là 480, giết ta ngươi cũng không tăng được bao nhiêu kinh nghiệm."...

"Kỹ năng gì?"

Đỗ Cách hỏi.

"Ca, có thể rút dao ra trước không? Nếu không đợi ta nói xong thì ta cũng bị đào thải rồi."

Vito khó khăn nói. "Dù sao ta cũng không đánh lại ngươi. ."

Đỗ Cách suy tư một chút rồi rút dao về.

Kèm theo một tiếng kêu đau đớn, máu tươi từ miệng vết thương phun ra, thân thể Vito lắc mạnh, hắn nhanh chóng mở miệng.

"Thuyền trưởng, ta chưa từng thấy qua đao pháp xinh đẹp và nhanh chóng như vậy. Nó cắm nhanh vào trái tim ta, nhưng ta lại không cảm thấy một chút đao khổ, tựa như sắt đỏ cắm vào tuyết, đao pháp của ngài quả thật rất nhân từ..."

Hắn vừa nói vừa lén lút nhìn vào ánh mắt của Đỗ Cách.

Sau đó, hắn thấy một gương mặt cười như không cười.

Vito rốt cục rơi vào tuyệt vọng, nhưng cũng không thể không kiên trì việc nịnh hót để chữa lành vết thương.

Khi đối phương không bị kỹ năng mê hoặc thì nói chuyện như vậy, thật sự làm cho người ta xấu hổ.

Sao hắn ta lại xui xẻo như vậy?

Tình cờ gặp một người cũng gặp ngay người khắc hắn. ...

Một lúc sau, vết thương của Vito đã khỏi hẳn. Hắn nhìn Đỗ Cách, cười nịnh nọt:

"Thuyền trưởng, không thể không nói, ý chí của ngài thật sự quá kiên định. Vậy mà chẳng bị lời nịnh hót của ta làm ảnh hưởng."

Không, bị rồi. Chỉ là tình cờ ta có tới hai từ khoá mà thôi!

Đỗ Cách oán thầm một tiếng rồi hỏi.

"Bây giờ có thể nói kỹ năng của ngươi là gì chưa?"

Vito thở dài một tiếng, thành thật nói:

"Kỹ năng đầu tiên, Đạn Pháo Cầu Vồng: khi ta dùng ngôn ngữ nịnh nọt lấy lòng đối phương, đối phương sẽ hạ thấp cảnh giác, cũng tiến vào trạng thái mơ hồ."

Đâu chỉ là mơ hồ, phải nói là nói gì nghe nấy!

Đỗ Cách hỏi.

"Vậy kỹ năng thứ hai?"

"Cáo mượn oal hùm."

Vito nói.

"Mượn uy danh cấp trên để ban hành mệnh lệnh, tất cả những người bị cấp trên quản lý sẽ tin tưởng không nghỉ ngờ."

ồI

Đỗ Cách ngây ngẩn cả người.

Cái này là cáo mượn oai hùm?

Rõ ràng phải gọi là quyền thần soán ngôi!

Nếu như hắn chỉ có kỹ năng thứ hai vậy thì việc truyền mệnh lệnh với hắn có lẽ chỉ là một cơ hội để tăng cấp. Nhưng nếu phối hợp với kỹ năng thứ nhất thì hoàn toàn có thể khống chế một đoàn đội một cách an toàn không lo, thậm chí trở thành lãnh đạo thực tế của một đoàn đội nào đó...
Bình Luận (0)
Comment