Chương 301: Mạng Ngươi Là Của Ta
Chương 301: Mạng Ngươi Là Của TaChương 301: Mạng Ngươi Là Của Ta
"Từ khóa của ngươi là lười biếng' đúng không, chạy nhanh như vậy bộ không sợ rớt thuộc tính hả!"
"Giết ngươi xong thì thuộc tính của ta tự nhiên sẽ tăng trở lại."
Hải tặc móc câu ngáp một cái, bước chân của nhóc ăn mày chợt chậm lại, ánh mắt lờ mờ, như có thể gục xuống ngủ bất cứ lúc nào.
Cái móc trên cánh tay của hải tặc không chút khách khí móc về phía cổ họng của nhóc ăn mày, nhưng khi móc của hắn cách cổ họng nhóc ăn mày còn ba tấc thì bất chợt có một tia sáng loé lên, đầu của nhóc ăn mày bay lên trời.
Máu tươi phun đầy mặt tên hải tặc móc câu.
Hải tặc móc câu giật mình, dựng thằng móc sắt lên chắn trước cổ họng mình.
Keng!
Vừa hay chặn được một thanh đao đang chém tới.
"Là ngươi."
Hải tặc móc câu nheo mắt nhìn người bán bánh gừng.
"Lão móc, phản ứng nhanh đấy chứ. Chỉ tiếc là ngươi không phải đối thủ của ta, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói rồi giao thuộc tính của ngươi cho ta đi!"
Người bán bánh gừng cười ha ha, rút đao về rồi lại chém về phía hải tặc.
Một thanh loan đao bị hắn múa ra tới tàn ảnh.
Keng! Keng! Keng! Keng!
Hải tặc móc câu tránh trái tránh phải, nhưng rất nhanh đã rơi vào thế hạ phong. Hắn chợt há miệng ngáp một câu, nhưng người bán bánh gừng đối diện lại chẳng có chút phản ứng nào, trái lại một người bán hàng rong đang đứng xem náo nhiệt bên cạnh thì chợt cắm đầu xuống đất rồi ngáy khò khò.
Hải tặc móc sắt sửng sốt:
"Kỹ năng của ngươi là gì?"
Người bán bánh gừng mỉm cười:
"Không ai có thể làm ta bị thương! Bây giờ mạng của ngươi là của ta..."
"Xin đừng giết ta, chúng ta có thể hợp tác. Tên điên cướp mất phù thuỷ kia nhất định cũng là thí sinh, ta có thể giúp ngươi khống chế hắn."
Hải tặc móc câu lại nói.
"Không, không phải hợp tác, là ta phụ trợ ngươi, kỹ năng của ta có thể cưỡng chế người khác rơi vào giấc ngủ."
"Ngươi trưởng thành quá chậm."
Người bán bánh gừng khinh thường lắc đầu, đè giọng xuống.
"Hơn nữa ta không cần bất kỳ sự trợ giúp nào trong thế giới mô phỏng này, huống hồ là một kẻ có từ khoá rác rưởi như ngươi."
Ha1zz!
Hải tặc móc câu cố chấp ngáp thêm một cái.
Đám hải tặc chạy ngang qua bên cạnh liên tục đâm đầu xuống đất rồi nhanh chóng tiến vào giấc ngủ sâu, nhưng sau khi bị người ta giẫm lên người thì la oai oái rồi nhảy dựng lên, trong mắt đều là sự mờ mịt chẳng biết gì.
"Kỹ năng của ngươi là phản xạ?"
Hải tặc móc câu dùng hết khí lực hô lên, hắn biết mình nhất định sẽ bị đào thải, nhưng hắn cũng sẽ không để cho hung thủ giết hắn dễ chịu. Chỉ cần trong đám người còn có thí sinh ẩn núp thì thời điểm gặp lại tên này nhất định sẽ có chuẩn bị.
Phốc phốc!
Cây dao cong của người bán bánh gừng chặt đứt móc câu của tên hải tặc rồi xẹt qua cổ họng, mang đi mạng sống của tên hắn.
Cảm thụ được thuộc tính tăng lên, người bán bánh gừng khinh miệt nguýt cái xác một cái, lẩm bẩm:
"Ngu ngốc, ngươi đoán sai rồi. Kỹ năng của ta là vô địch ở thế giới mô phỏng này."
Nói xong, hắn cũng không để ý đến hai tuyển thủ bị mình đào thải.
Người bán bánh gừng xoay người lại rồi tiếp tục đuổi theo Đỗ Cách.
Từ tốc độ của Đỗ Cách mà suy đoán thì thứ hạng của hắn nhất định không thấp, giết được hắn, thuộc tính của mình nhất định sẽ nhận được bước vọt đáng kể.
Sau khi cứu phù thuỷ về thì còn có thể nhận được tình cảm của phù thủy.
Khi đó hắn sẽ liên hợp với phù thủy, việc ám toán các thí sinh sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. ...
"Thuyền trưởng, mau nghĩ cách đi, người đuổi theo càng ngày càng nhiều."
Barry bổ một đao vào người tên hải tặc bất ngờ vọt tới, đồng thời lo lắng hô to.
Bốn phương tám hướng đều là truy binh, hết lần này tới lần khác Paul còn ôm chặt phù thủy không buông, căn bản là không để ý đến hắn. Barry cảm giác mình sống không nổi hôm nay. ...
"Đại ca, ngươi thật đẹp trai!"
"Đại ca, râu mép của ngươi thiệt - là - đỉnh-"
"Đại ca, hương vị đàn ông của ngươi thật đậm đà..."
Vito có nịnh nọt, nên gặp phải người nào liền phun ra một khen ngợi người đó, sau đó chém người ta một cái, hiệu suất giết người lúc này của hắn còn cao hơn cả Barry. Nhưng khi đối mặt với một đám hải tặc của nối đuôi nhau chạy tới, Vito cảm thấy mình mệt mỏi quá...
Nịnh nọt không phải là kỹ năng chiến đấu!
Với tình huống hiện nay, dù họ có chạy lên thuyền thì đám người này cũng dám giết lên đó!
Tội gì mà phải đặt mình vào nơi nguy hiểm chứ?
Soạt!
Đột nhiên, Đỗ Cách bất chợt quăng một năm đồng vàng vào trong đám người.
"Tới đây đi các anh em, phát tiền đây, đồng vàng thật đấy, ai nhặt được thì nó là của người đó!"
Âm!
Đám người xem náo nhiệt nhất thời rối loạn, một đám bận rộn cúi xuống nhặt kim tệ trên mặt đất, sau khi nhặt được thì cao hứng phấn chấn bỏ vào trong túi mình.
Trên đời này chẳng có gì hạnh phúc bằng việc nhặt được tiền!