Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 302 - Chương 302: Biết Mình Biết Ta

Chương 302: Biết Mình Biết Ta Chương 302: Biết Mình Biết TaChương 302: Biết Mình Biết Ta

Huống chỉ vị hải tặc tốt bụng này không giống mấy tên thợ săn tiền thưởng hẹp hòi khác, vung vãi vài đồng bạc, hơn nữa còn vung lên người của truy binh.

Có ai ngu đến nổi mà vì mấy đồng bạc đi gây chuyện dưới lưỡi đao của hải tặc cơ chứ? Tên ngốc này có thể là tân thủ, nên đều rải đồng vàng xuống ven đường, họ có thể cúi xuống nhặt mà không có chút gánh nặng nào, cũng không cần lo bị đám hải tặc hung ác kia đả thương...

Của hời như vậy ngu gì mà không lấy. Dù sao thì thời buổi hiện nay tân thủ thế này cũng không nhiều!

Phù thủy bị Đỗ Cách vác trên vai cố nhịn cảm giác chóng mặt, hô to.

"Đó là tiền của ta."

Barry cũng bị hành động bại hoại của Đỗ Cách làm cho kinh hãi, tức giận hét lên:

"Paul, ngươi muốn rắc tiền thì rắc đằng sau này, ném vào đám đông làm gì!"...

"Ở đâu cũng được mà."

Đỗ Cách cười ha ha, sau đó tiếp tục ném tiền vàng vào đám người.

Cội nguồn của sự vui vẻ chính là khi ngươi lây lan hạnh phúc thì tất nhiên sẽ có đứa gặp phải xui xẻo.

Từ trung tâm đảo Herder đến bến tàu có một đoạn dốc kéo dài, đường phố cũng rộng hơn bốn thước. Nhưng hai bên đường đều bị người bán hàng rong chiếm cứ một bộ phận, nên khoảng cách thực tế dành cho người đi đường chỉ còn tầm hai thước.

Mấy chục tên hải tặc đang đuổi theo phía sau Đỗ Cách đều đang chạy rất nhanh.

Sau khi Đỗ Cách rải tiền thì bất chợt có một tên hải tặc đang chạy đăng trước vấp phải một tảng đá nhô ra, sau đó ngã nhào xuống đường.

Người chạy phía sau theo quán tính không phanh kịp, vấp phải người đằng trước rồi cũng ngã theo.

Vì vậy chỉ mới có một lát mà hơn hai mươi tên hải tặc đã lăn thành một cụm, chặn hết cả đường đi.

Khi đám hải tặc đuổi theo Đỗ Cách thì phần lớn đều cầm theo đại đao.

Lúc ngã xuống, để giữ thăng bằng, bọn chúng cứ quơ đao lung tung, dao rựa vung lung tung, khó tránh khỏi việc chém trúng người bên cạnh.

ÁI

Ui da!

Tiếng kêu thảm thiết liền nhau thành một chuỗi...

Lúc này người bán bánh gừng cũng đã chạy tới, tốc độ của hắn rất nhanh, phản ứng linh hoạt. Từ xa đã thấy đám hải tặc đang nằm đè lên nhau nên đã chuẩn bị tốt việc né tránh.

Hắn đã tìm được một con đường rất tốt, hắn sẽ chạy vòng ra phía sau người bán hàng rong, sau đó giẫm lên gò đá bên cạnh, nhảy về phía trước ba thước là có thể nhảy qua đám hải tặc ngu xuẩn này.

Nhưng kế hoạch không thể theo kịp với sự thay đổi.

Trong khoảnh khắc hắn xoay người thì một miếng vỏ trùng hợp xuất hiện dưới chân hắn.

Đồng thời chân trái của hắn cũng trùng hợp giẫm lên vỏ dưa, trượt mạnh một cái, cơ thể mất đi trọng tâm, sau đó thân bất do kỷ đâm vào đám hải tặc.

Sau đó không biết bị hai cái chân của tên hải tặc nào kẹp lấy đầu, mùi hương nồng nặc khiến hắn choáng váng mặt mày, suýt chút nữa là tắt thở.

Người bán bánh gừng có thuộc tính cao, lực lượng lớn, hắn dùng sức leo lên, xốc cái người đang đè trên người mình xuống, sau đó chuẩn bị ngồi thở.

Nhưng bất ngờ, một tiếng động lớn vang lên, một luồng sức mạnh vô cùng lớn đụng thẳng vào lưng hắn, khiến cái đầu vừa ló ra của hắn lại chổng ngược xuống.

Cái miệng vừa mới mở ra định hít một ngụm không khí trong lành của hắn bị sự kiện đột nhiên này kích thích, hàm răng chợt cắn mạnh vào thứ gì đó mềm mềm.

Ngay sau đó, mùi máu tươi và tanh tưởi lập tức tràn ngập khoang miệng.

Còn người bị hắn cắn thì phát ra một tiếng gào thét cuồng loạn.

Âm!

Ầm!

Âm!

Tiếng va chạm liên tục vang lên, càng ngày càng có nhiều hải tặc đụng vào đám hải tặc chặn đường.

Người bán bánh gừng muốn đứng dậy cũng đứng không nổi.

Trong không gian kín người chen người như thế này, hắn muốn nhả cái thứ trong miệng ra cũng không được.

Lúc này hắn đã biết mình cắn phải thứ gì.

Vừa ghê tổởm, vừa bất lực, còn không thể dùng sức để cắn, hắn buồn bực đến suýt khóc.

Cái tên ngu xuẩn này sau khi đi tìm chuyện vui xong thì chắc chắn là chưa đi tắm...

Thật là vãi cả linh hồn...

Hắn đường đường là cao thủ xếp hạng hai mươi bốn, sao lại có thể giẫãm trúng một cái vỏ dưa chứ, thật là xui xẻo quá đi mài!

Sớm biết như vậy thì hắn đã đi đường vòng đến bến tàu chặn họ rồi...

Hắn thấy động tác ném đồng vàng của Đỗ Cách, nhưng lại không nghĩ tới đó là hiệu quả của kỹ năng, mà chỉ cho rằng do đám người này tham tiền cướp vàng cho nên mới dẫn đến tai nạn!...

Người bán bánh gừng thật vất vả mới thoát ra khỏi đám hải tặc, nhưng đằng trước đã không còn bóng dáng của đám người Đỗ Cách. Mà đợi đến lúc hắn đuổi đến bến tàu thì chỉ thấy một chiếc thuyền nhỏ đang dong buồm chạy nhanh, cùng với một đám hải tặc vội vàng hoảng hốt chạy lên thuyền.
Bình Luận (0)
Comment