Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 392 - Chương 392: Thắp Nhang

Chương 392: Thắp Nhang Chương 392: Thắp NhangChương 392: Thắp Nhang

Thất Tỉnh Môn có hồ sơ ở quan phủ, nói thế nào cũng là môn phái đàng hoàng có thể thu nhận đệ tử phát triển mở rộng. Đại sư huynh sống dở chết đở, tiểu sư muội gặp chuyện chỉ biết cầu cứu người chết, giờ trong môn phái hắn là lớn nhất, nếu vượt qua khó khăn trước mắt, dựa vào năng lực của hắn hoàn toàn có thể giúp môn phái rạng rỡ. Chạy đến môn phái khác ăn nhờ ở đậu, sao có thể tự do cướp bóc được? Còn về công pháp? Chẳng phải cướp bóc đó sao? Phí chút tâm tư rồi cũng sẽ cướp được một quyển tốt thôi... Từ khóa thứ hai là cao thượng? Đỗ Cách tạm thời không nghĩ đến, người ăn bữa nay lo bữa mai không xứng cao thượng. Chỉ chốc lát thất sư đệ đã chạy mất dạng, Đỗ Cách suy nghĩ, vác bọc đồ đi thẳng đến điện Thất Tinh. Hắn ở ngoài điện Thất Tinh vừa khéo gặp được tiểu sư muội đang ôm chiếc hộp, bước ra khỏi điện, hai mắt nàng khóc đến đỏ bừng, lúc ra cửa vẫn đang nghẹn ngào, thấy Đỗ Cách ở ngoài, nàng sửng sốt một lúc, đáy mắt lóe lên vẻ ảm đạm:

"Tam sư huynh, ngươi cũng phải đi sao?"

"Ừm, thất sư đệ đang đợi ta ở sơn môn, ta đến bái tế sư phụ."

Đỗ Cách nói.

"Không đi có được không?"

Tiểu sư muội đột nhiên run lên, nhìn Đỗ Cách, giọng điệu mang vẻ khẩn cầu, không tự chủ rơi nước mắt:

"Mọi người đi hết, không cứu được đại sư huynh, môn phái chỉ còn lại một mình ta thôi."

"Ngươi đang cầm gì thế?"

Đỗ Cách yên lặng một lúc, nhìn chiếc hộp trong tay nàng.

"Hoàng long đan."

Tiểu sư muội ảm đạm nói:

"Cha cho ta để tăng công lực, ta định dùng nó để cứu đại sư huynh, nếu không cứu sống được ta cũng sẽ đi theo đại sư huynh."

"Đại sư huynh tẩu hỏa nhập ma, tổn thương kinh mạch, cần dùng đan dược trị thương."

Đỗ Cách bất lực nhìn tiểu sư muội:

"Lúc này dùng hoàng long đan tăng công lực cho hắn, là chê hắn chết chưa đủ nhanh sao?"

"Tạ..."

Tiểu sư muội biết đan dược không đúng bệnh, hé miệng, trào nước mắt, nức nở nói:

"Ta còn có thể làm gì được? Môn phái không có đan dược khác, dáng vẻ kia của đại sư huynh, ta chỉ đành còn nước còn tát, cứu sống được là may mắn của hắn..."

Đỗ Cách cạn lời, may mà không đoạt xá đại sư huynh, nếu không ngẫu nhiên được hai từ khóa kia, không thể nói cũng không cử động được, nhất định sẽ bị tiểu sư muội hại chết. Đỗ Cách đi vài bước đến trước mặt tiểu sư muội, duỗi tay cướp lấy chiếc hộp đựng hoàng long đan trong tay nàng:

"Cho đại sư huynh uống cũng chết, ngươi giữ lại cũng lãng phí, chỉ bằng cho ta, còn có thể tăng chút công lực..."

Cướp hoàng long đan, thuộc tính trên người Đỗ Cách tăng lên một chút. Không thể không nói, cướp bóc đúng là từ khóa hay, cướp là được rồi, hoàn toàn không cần cân nhắc đối phương có đồng ý hay không. Thấy hoàng long đan bị cướp đi, tiểu sư muội muốn nói lại thôi, cuối cùng hóa thành một tiếng than thở:

"Tam sư huynh, cho ngươi cũng tốt. Ngươi đi đi, ta biết Thất Tỉnh Môn không còn gì nữa, ở lại đây cũng chỉ chờ chết, sau này ngày lễ ngày tết, nhớ thắp nén nhang cho chúng ta là được." Đỗ Cách thấy tiểu sư muội hai mắt đẫm lệ, trầm mặc một lúc, xoay người đi về phía sau điện:

"Đi thôi!"

"Làm gì vậy?"

Tiểu sư muội chẳng hiểu ra sao, phản xạ có điều kiện theo sau Đỗ Cách:

"Chẳng phải ngươi muốn thắp nhang cho cha ta sao?"

"Đến xem đại sư huynh, gặp mặt hắn lần cuối."

Đỗ Cách vừa đi vừa nói:

"Lỡ hắn chết sau này không gặp được nữa."

Vừa dứt lời, nước mắt tiểu sư muội lại rơi xuống. Hai người một trước một sau đi vào phòng bệnh của đại sư huynh, còn chưa vào cửa đã ngửi thấy mùi máu tanh và mùi thuốc nồng nặc. Đỗ Cách đẩy cửa bước vào, đại sư huynh trên giường bệnh nghe thấy tiếng động, khó khăn mở mắt, trông thấy Đỗ Cách vác bọc đồ, ánh mắt lóe lên vẻ tức giận, muốn vùng vẫy ngồi dậy nhưng lại không cử động nổi, muốn mắn hắn mấy câu, cổ họng chỉ có thể phát ra vài tiếng thở dốc ê a.

"Đại sư huynh, ngươi đừng kích động, tam sư huynh đến thăm ngươi."

Tiểu sư muội vội vàng bước qua, vươn tay giúp hắn thuận khí. Lúc nói chuyện Đỗ Cách đã đến trước giường, từ trên cao nhìn xuống đại sư huynh. Đại sư huynh phẫn nộ nhìn vào mắt hắn. Đỗ Cách đột nhiên vươn tay, lấy lệnh bài đại diện cho chưởng môn trong lòng hắn ra, trong ánh mắt ngạc nhiên của hai người, bình tĩnh nói:

"Đại sư huynh, tiểu sư muội, ta sẽ làm chưởng môn của Thất Tinh Môn."

Đại sư huynh bỗng ngơ ngác, tiểu sư muội ngạc nhiên mừng rỡ:

"Tam sư huynh, ngươi không đi à?"

Đỗ Cách không để ý nàng mà nhìn đại sư huynh:

"Đại sư huynh, nhớ kỹ, vị trí chưởng môn là do ta cướp lấy, không phải ngươi nhường lại. Bắt đầu từ bây giờ, Thất Tỉnh Môn do ta quyết định, nếu ngươi có thể sống sót, có bản lĩnh thì tự mình giành lại, không có bản lĩnh thì nhịn đi."

Đai sư huynh sửng sốt một lúc, như trút được gánh nặng, ánh mắt tràn ngập tức giận khi trước lập tức trở nên nhu hòa hơn nhiều.
Bình Luận (0)
Comment