Chương 393: Ta Không Có Ý Đó
Chương 393: Ta Không Có Ý ĐóChương 393: Ta Không Có Ý Đó
Tiểu sư muội thấy Đỗ Cách cướp lệnh bài chưởng môn, lại bắt đầu rơi nước mắt, nhưng cả người nhẹ nhàng hơn nhiều, sức sống tỉnh thần cũng khác hẳn. Sau khi cướp lệnh bài chưởng môn, thuộc tính của Đỗ Cách tăng vọt rất nhiều, cướp lấy cục diện rối rắm lên vai mình, hẳn được tính là sự cướp đoạt cao thượng... ...
"Tam sư huynh, cám ơn ngươi."
Sau khi rời khỏi phòng của đại sư huynh, tiểu sư muội lau nước mắt trên mặt rồi chân thành cúi đầu với Đỗ Cách.
"Cảm ơn ta làm gì? Ngôi vị chưởng môn là ta cướp được."
Đỗ Cách lườm nàng một cái, chơi đùa lệnh bài chưởng môn trong tay.
"Còn nữa, sau này gọi ta là chưởng môn sư huynh."
"Vâng, chưởng môn sư huynh."
Nghĩ đến chuyện tam sư huynh chủ động gánh vác gánh nặng chưởng môn là tiểu sư muội đã cảm thấy vui vẻ, theo bản năng định trêu ghẹo vài câu. Nhưng khi nhớ đến việc môn phái đổ nát chỉ còn lại hai người họ, còn phải đối mặt với việc Thiên Lam cốc tùy thời có thể tới thôn tính thì thu liễm lại nụ cười.
"Tam sư huynh, kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Gọi chưởng môn sư huynh."
Đỗ Cách lại sửa đúng.
"Được, được, chưởng môn sư huynh."
Tâm tình nặng nề của tiểu sư muội Quan Huyên lại tiếp tục bị cắt ngang, nàng nhịn không được liếc Đỗ Cách một cái.
"Chưởng môn sư huynh, kế tiếp chúng ta nên làm bây giờ? Môn phái chỉ còn lại mỗi hai người chúng ta..."
"Đại sư huynh chết rồi à?"
Đỗ Cách nhìn nàng một cách kỳ lạ.
"Hay là đuổi hắn ra khỏi phái rồi?"
Quan Huyên sửng sốt rồi bối rối biện giải.
"Tam sư huynh, ý của ta không phải như thế..."
"Gọi chưởng môn sư huynh."
Đỗ Cách lại sửa.
"Chưởng môn sư huynh."
Quan Huyên nghẹn một hơi, tâm tình lại bị chặn đứng. Nàng nhìn Đỗ Cách đột nhiên trở nên kỳ lạ, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói cái gì cho phải.
"Quan Huyên, ta đã đoạt đi vị trí chưởng môn của đại sư huynh, gánh nặng trong lòng hắn đã không còn, vốn đã mất đi ý chí cầu sinh, ngươi lại còn luôn miệng nói chỉ còn lại hai người chúng ta, là đang muốn để hắn chết thật ư?"
Đỗ Cách nhìn Quan Huyên, nghiêm túc nói.
"Ta... Ta không có ý đó..."
Đôi mắt của Quan Huyên lại xuất hiện tầng hơi nước. "Tiểu sư muội, người chết cũng đã chết, chúng ta không thể khiến họ sống lại được. Nhưng những người còn sống thì một người cũng không thể thiếu."
Đỗ Cách nhìn cửa phòng đang đóng chặt của đại sư huynh, khí phách nói.
"Ta nghĩ đại sư huynh là một người có trách nhiệm, chắc chắn sẽ không trở thành một tên đào binh."
Trong phòng, đại sư huynh nghe những lời lẽ chính nghĩa của Đỗ Cách, lặng lẽ nắm chặt nắm đấm.
Quả nhiên, tam sư đệ vẫn không từ bỏ hắn.
Nếu tam sư đệ đã không từ bỏ, thì hắn càng không thể từ bỏ chính mình.
Tam sư đệ nói đúng, vào thời khắc nguy cấp, hắn phải gánh vác trọng trách, thân là đại sư huynh, hắn không thể làm một tên đào binh.
Góp gió thành bão.
Từ lúc bắt đầu, Đỗ Cách vẫn chưa buông tha bất kỳ cơ hội nào, cảm nhận được thuộc tính trong cơ thể đang thăng lên, Đỗ Cách tiếp tục cà điểm cao thưởng của người không thể động đậy trong phòng.
"Quan Huyên, ta hỏi ngươi một lần nữa, trong môn còn có mấy người?"
"Ba người."
Quan Huyên nói.
"Thất sư đệ, nhị sư huynh, ngũ sư đệ cũng bị ngươi xóa tên rồi à?"
Đỗ Cách lại hỏi.
"Họ... Họ không phải đã bỏ chạy rồi sao?"
Quan Huyên mở to hai mắt.
"Ai cho phép họ chạy? Chưởng môn là ta có đồng ý chưa?"
Đỗ Cách nói.
"Đừng nói đến việc Thất sư đệ vẫn còn ở ngoài cửa núi, dù hắn có chạy thật thì chúng ta cũng phải bắt hẳn về. Cái gì gọi là một người cũng không thể thiếu? Đây chính là một người cũng không thể thiếu! Tiểu sư muội, đại sư huynh làm chưởng môn thế nào ta mặc kệ, nhưng hiện tại ta là chưởng môn, nên từ nay về sau Thất Tỉnh môn chỉ có xóa tên, không có rời môn..."
Quan Huyên sửng sốt.
"Còn nữa, tiểu sư muội. Biết vì sao ta luôn kiên trì nói ngươi phải gọi ta là chưởng môn sư huynh không?"
Đỗ Cách hỏi.
"Tại sao?"
Quan Huyên hỏi theo.
"Không có quy tắc thì không thành nề nếp, chúng ta chung quy cũng là một môn phái chính quy, chưởng môn không ra chưởng môn, sư huynh không ra sư huynh, để cho người ngoài nhìn chúng ta thế ào?"
Đỗ Cách thở dài một tiếng.
"Cho nên dù môn phái chỉ còn lại mấy người chúng ta thì cũng phải xác lập lại quy tắc."
Thật sự là dụng tâm lương khổ!
Tam sư đệ, khổ cho ngươi rồi! Bên trong cửa, đại sư huynh yên lặng thở dài một tiếng, lần thứ hai cống hiến cho Đỗ Cách một đống điểm thuộc tính.
Quan Huyên như có điều suy nghĩ.
"Đi thôi."
Đỗ Cách gọi Quan Huyên.
"Đi đâu?"
Quan Huyên hỏi.
"Đi khuyên Thất sư đệ trở về."
Đỗ Cách cũng không quay đầu lại, một cây làm chằng nên non, ba cây chụm lại mới nên hòn núi cao! Nếu chỉ có một mình tiểu sư muội thì sao mà đủ dùng chứ!
"ÀU"
Quan Huyên đáp một tiếng rồi chủ động đi theo phía sau Đỗ Cách.
Nàng chớp chớp mắt, tò mò nhìn tam sư huynh đi ở phía trước, cảm giác từ lúc hắn lấy đi lệnh bài chưởng môn từ chỗ đại sư huynh thì như biến thành một người khác, làm việc chủ động chu toàn, có trách nhiệm, tựa hồ còn thích hợp làm chưởng môn hơn cả đại sư huynh...