Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 395 - Chương 395: Người Xấu

Chương 395: Người Xấu Chương 395: Người XấuChương 395: Người Xấu

Đỗ Cách nhìn nàng một cái, nói tiếp.

"Vì sao chỉ trong mấy chục năm ngắn ngủi mà Thiên Lam cốc lại lớn mạnh như bây giờ? Chính là vì họ đã liên tục sử dụng những thủ đoạn để cưỡng đoạt thứ của người khác. Mà sư phụ của chúng ta lại là người thích làm việc thiện, không tranh giành với người khác. Mặc dù gặp phải kẻ thì cũng trước tiên cũng nghĩ đến việc xin giúp đỡ từ giám tu viện mà không phải tự mình nghĩ biện pháp giải quyết, cho nên mới có thể bị Thiên Lam cốc lợi dụng sơ hở, cuối cùng rơi vào cảnh phái tàn ngươi tan..."

"Nhưng tam sư huynh, ngươi cũng biết chúng ta không có năng lực chống lại Thiên Lam cốc."

Quan Huyên bị xúc động đến mất hồn mất vía, nên lại quên mất vấn đề thân phận.

"Nếu đối đầu với Thiên Lam cốc, chúng ta sẽ càng chết nhanh hơn..."

"Chưa thử thì làm sao biết?"

Đỗ Cách cười cười.

"Muốn tu hành trước phải lập đạo. Vào thời khắc ta cướp được lệnh bài chưởng môn thì cũng đã quyết định, từ giờ trở đi, đạo của Thất Tỉnh môn chúng ta chính là 'cướp'. Cướp trời, cướp đất, cướp không khí, cướp cả ánh sáng ngôi sao trên trời xuống đây để chúng ta sử dụng. Cướp bóc, mới là đạo thích hợp nhất cho Thất Tỉnh môn."...

Cướp hết?

Trong những ngày này, sự khốn khổ, nghẹn khuất và tuyệt vọng vẫn luôn quấy rầy Quan Huyên.

Nàng không biết tương lai của mình sẽ ra sao.

Nhưng vào lúc này, lời nói của Đỗ Cách lại giống như ánh mặt trời chiếu xuống từ trên trời, từng chút từng chút xua tan sương mù trong lòng nàng, khiến đôi mắt của nàng toả sáng lấp lánh.

Đúng thết

Bắc Đầu Thất Tinh Quyết là thứ công pháp cướp lấy tỉnh quang về làm sức mạnh, công pháp lập phái của Thất Tỉnh môn rõ ràng nói cho họ biết, là người thì phải biết cướp biết giành...

Tam sư huynh nói không sai, họ phải đoạt, phải cướp!

Quan Huyên càng thêm khâm phục Đỗ Cách, nhưng nàng lại nghĩ đến một vấn đề hiện thực:

"Chưởng môn sư huynh, nhưng nếu chúng ta không cướp được người khác thì phải làm sao?”

Sau khi lập ra đạo cướp bóc cho Thất Tỉnh Môn, thuộc tính của Đỗ Cách lại tăng lên một đoạn. Trong lòng hắn vui mừng, nhìn Quan Huyên, dụ người không mệt.

"Cướp trắng, cướp tối, cướp có kế hoạch, chỉ cần tư tưởng không lung lay thì biện pháp nhất định sẽ có. Làm người tốt không dễ, chẳng lẽ làm người xấu còn khó hơn ư?"

Quan Huyên sửng sốt một chút:

"Chưởng môn sư huynh, sau này chúng ta phải làm người xấu sao?"

"Không, đây chỉ là một phép ẩn dụ."

Đỗ Cách cười cười.

"Thủ đoạn có thể xấu, nhưng tâm phải thiện lương, ngươi cướp của dân nghèo thì ngươi chính là kể xấu, nhưng nếu cướp của kẻ giàu bất nhân thì sao? Thì sẽ gọi là thay trời hành đạo."

Mặc dù đã không có ý định cà cao thượng, nhưng Đỗ Cách vẫn muốn chừa cho từ khóa này một đường sống. Nếu chặt hết đường lui thì sau này muốn quay đầu lại cũng khó.

Dù sao thì hắn có thể mang kỹ năng của từ khóa thứ hai ra thế giới thực...

Cùng lắm thì sau khi dùng 'cướp bóc' nâng sức mạnh và tài phú lên thì lại quay về cà tiếp 'cao thượng'.

Phật môn không phải đã nói đó ư, buông bỏ đồ đao lập địa thành Phật. ...

Thay trời hành đạo?

Quan Huyên lại học được một danh từ mới, ánh mắt nàng sáng lên, nhìn Đỗ Cách:

"Tam sư... chưởng môn sư huynh, ta cảm giác ngươi không giống như trước nữa."

"Không giống là đúng rồi."

Đỗ Cách quay đầu lại nhìn trời, buồn bã thở dài một tiếng.

"Mấy ngày nay ta một mực suy nghĩ, vì sao Thất Tinh Môn lại biến thành bộ dáng như bây giờ? Chúng ta rõ ràng chưa từng làm sai cái gì, chẳng lẽ chỉ vì Thiên Lam cốc coi trọng sư môn chúng ta sao? Ta nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể hiểu rõ được đạo lý bên trong, ta tìm không thấy bất kỳ con đường thoát nào, cho nên ta quyết đi cùng Thất sư đệ rời đi tìm con đường mới. Nhưng khi ta thấy ngươi đứng trước linh vị của sư phụ, cầm hoàng long đang định tìm đến cái chết thì trái tim ta, vào khoảnh khắc đó bất chợt bị xúc động. Ta chợt hiểu ra cái gì gọi là an thân lập mệnh, ta nghĩ, có lẽ đây chính là ngộ đạo!"

Thịch!

Trái tim của Quan Huyên đập mạnh.

Tam sư huynh đang thương hại ta sao?

Vào thời khắc này, nàng dường như thấy trên người hắn có một tầng ánh sáng quanh quẩn.

Tim tiểu sư muội đập càng lúc càng nhanh, lúc này trong đầu nàng chỉ còn lại một ý niệm, là phụ thân, là phụ thân hiển linh, phụ thân nghe được lời cầu nguyện của nàng, đánh thức Tam sư huynh, Thất Tỉnh môn đã được cứu.

Nếu tam sư huynh đã bị phụ thân đánh thức thì tất cả đều có thể giải thích đuược.

Quan Huyên đứng lại, lần thứ hai hành lễ với Đỗ Cách, vẻ mặt kiên định nói:

"Chưởng môn sư huynh, ta sẽ nghe lời ngươi, từ nay về sau ngươi bảo cái gì thì ta sẽ làm cái đó!”

Quát đờ hợi?

Vậy mà cũng tin hả?

Chẳng lẽ đây là thứ gọi là vớ được cọng rơm cứu mạng trong truyền thuyết, khi tuyệt vọng cái gì cũng dám thử?
Bình Luận (0)
Comment