Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 396 - Chương 396: Đi Làm Việc

Chương 396: Đi Làm Việc Chương 396: Đi Làm ViệcChương 396: Đi Làm Việc

Đỗ Cách nhìn Quan Huyên, gật gật đầu.

"Đứng lên đi! Đi làm việc!"

"Vâng."

Quan Huyên gật mạnh, người cũng trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Hai người đi đến ngoại viện, vừa hay thấy mấy tạp dịch đang vác túi lớn túi nhỏ đi ra ngoài cửa núi, có một tạp dịch trong tay còn ôm một con gà.

Sắc mặt Quan Huyên lúc ấy liền thay đổi.

"Đứng lại."

Thấy đám người, Đỗ Cách lập tức quát một tiếng.

Mấy tạp dịch thấy hai người Đỗ Cách thì chợt khựng lại tại chỗ, tay chân luống cuống như ăn trộm bị bắt quả tang.

"Các ngươi định cầm đồ đi đâu?"

Đỗ Cách hỏi.

"Hồi Tam công tử, chúng ta thấy Thất công tử vừa rồi cõng hành lý xuống núi, nghĩ Thất Tỉnh môn cũng không còn, nên cũng định đi tìm một lối thoát khác."

Một tạp dịch lớn tuổi nhìn khá thành thật trong đám đứng ra, khúm núm đáp.

"Ta còn ở đây, đại sư huynh cũng ở đây, là ai nói Thất Tỉnh môn không còn."

Đỗ Cách tức giận nói.

"Ngay cả đại tiểu thư cũng vác hành lý chạy trốn, Thất Tỉnh môn nào còn nữa?"

Một tạp dịch trẻ tuổi lá gan tương đối lớn, hắn chỉ vào bọc trên lưng Quan Huyên, hợp tình hợp lý nói.

"Các ngươi có thể đi, chúng ta sao lại không thể đi?"

"Nàng đã bị ta bá lại."

Đỗ Cách lấy lệnh bài chưởng môn ra, lạnh lùng nói.

"Từ giờ trở đi, ta là chưởng môn của Thất Tỉnh môn. Thất Tỉnh Môn có chủ, chỉ cần ta vẫn còn ở đây một ngày thì ta không cho phép bất kỳ ai chạy khỏi Thất Tỉnh môn, đại tiểu thư cũng không thể..."

Ta đâu có chạy!

Hành lý này rõ ràng là của ngươi mài!

Mặt Quan Huyên đỏ lên, có lòng muốn biện giải nhưng vừa nghĩ đến thân phận chưởng môn của Đỗ Cách thì chợt im lặng chịu nhục, nàng không thể bôi đen mặt của chưởng môn được. ...

Mấy tên tạp dịch nhìn lệnh bài chưởng môn trong tay Đỗ Cách rồi sững sờ tập thể.

Tạp dịch trẻ tuổi vừa rồi nói.

"Dù ngươi là chưởng môn thì đã sao, mấy người bọn ta chỉ là tạp dịch, không phải kẻ bán thân cho Thất Tinh môn, sao lại không cho chúng ta đi?"

"Các ngươi đương nhiên có thể đi, nhưng đồ trên tay các ngươi là của Thất Tỉnh môn, trước mặt chưởng môn là ta lấy đi đồ của môn phái thì chính là trộm cắp..."

Đỗ Cách lườm họ một cái, rút kiếm ra một cái xoet. "Ta giết kẻ tặc ăn cắp tài vật của tông môn là chuyện thường tình, dù các ngươi có đi nói khắp thiên hạ thì cũng chiếm lý."

Thấy Đỗ Cách rút kiếm, mặt mấy tên tạp dịch y như màu đất, vội vàng ném đồ vật trong tay xuống đất.

Tên tạp dịch thành thật lớn tuổi kia lại quỳ xúống, dập đầu như giã tỏi.

"Chưởng môn, chúng ta sai rồi. Chuyện của Thất Tỉnh môn chúng ta đều đã được nghe nói, lão chưởng môn cũng đã chết, nhà chúng ta trên có già dưới có trẻ, nếu tiếp tục ở lại Thất Tỉnh môn thì sợ rằng cơm cũng chẳng có mà ăn. Tam công tử, cầu xin ngươi, thả chúng ta đi đi."

Chưởng môn sư huynh, hay là chúng ta thả họ đi đi!"

Quan Huyên nhìn tạp dịch đang dập đầu, có chút không đành lòng, nên lặng lẽ kéo ống tay áo Đỗ Cách.

"Lòng của họ đã không thuộc về nơi này nữa. Cùng lắm thì đợi giải quyết xong chuyện của Thiên Lam Cốc, chúng ta lại đi tuyển thêm mấy tạp dịch khác."

Đỗ Cách cũng không quay đầu mà tiếp tục nhìn mấy tạp dịch trước mặt, hắn chất vấn.

"Cho nên đây chính là lý do khiến các ngươi lấy đồ của tông môn?”

"Chúng ta chẳng phải đã trả lại đồ rồi sao!"

Một tạp dịch lầu bầu.

Cướp của bọn chúng?

Đỗ Cách nhìn mấy tạp dịch câm như hến trước mặt, đột nhiên mất hết cả hứng, lười so đo, hắn xua tay đuổi bọn chúng đi.

Dù sao thì mấy tạp dịch này ngay cả võ công cũng không biết, nếu cưỡng ép họ ở lại thì cũng không làm ăn được gì. Quan Huyên nói không sai, còn không bằng thả cho bọn đi, đợi khi giải quyết việc trước mắt xong thì lại đi tìm mấy tạp dịch khác.

Cướp đồ của bọn chúng, một chút cảm giác thành tựu cũng không có.

Mấy tên tạp dịch như trút được gánh nặng đứng lên, bọn chúng lưu luyến nhìn tài vật mà họ để lại rồi xoay người chạy khỏi tông môn.

Tạp dịch ôm gà lúc trước nhặt con gà bị trói chân từ dưới đất lên rồi định ôm đi ra ngoài.

Đỗ Cách nhìn tên tạp dịch kia, theo bản năng hỏi

"Chờ đã, con gà kia là sao?"

Tạp dịch biện giải.

"Tam công tử, con gà này là gà rừng ta bắt được trong ruộng lúc lên núi vài ngày trước, nó là đồ của ta..."

Ách!

Đỗ Cách nghẹn một hơi, liền xua xua tay với hắn.

Tạp dịch bĩu môi, vừa xoay người vừa lẩm bẩm:

"Đúng là nghèo điên rồi, ngay cả gà cũng muốn cướp..."

Cướp?

Một luồng sáng xẹt qua đầu Đỗ Cách.

Ta thấy các ngươi đáng thương nên không đành lòng cướp. Ai ngờ các ngươi được voi đòi tiên, thật sự cho cho rằng ta dễ khi dễ!

Chân mũi dù nhỏ thì cũng là thịt... Đỗ Cách đột nhiên nhào đến đoạt lấy con gà từ trong ngực của gã tạp dịch. Trong ánh mắt kinh ngạc của tạp dịch, Đỗ Cách rút hai sợi lông đẹp nhất trên đuôi gà ra rồi ném gà trả về.
Bình Luận (0)
Comment