Chương 417: Xa Lạ
Chương 417: Xa LạChương 417: Xa Lạ
"Ta mà hỏi thì có vẻ hơi ngu."
Thất sư đệ nói:
"Sư huynh muốn làm gì thì chúng ta cứ nghe theo là được, lo nhiều như vậy làm gì, hiện tại ta chỉ muốn tĩnh ngộ nguyên tắc chung của Thất Tỉnh quyết, học được cách tay không nắm bắt lòng người của Tam sư huynh."
Tiểu sư muội hơi khựng lại, giọng nói càng nhỏ hơn:
"Tiểu sư đệ, ngươi nói xem giác ngộ thật sự khiến người ta biết rất nhiều đạo lý mà trước đây chưa từng nghe sao? Ta cảm thấy Tam sư huynh hôm nay xa lạ quá, tựa như biến thành một người khác."
Thất sư đệ im lặng một lát rồi đưa ra đáp án khẳng định:
"Biết được."
"Biết được thật sao?"
Tiểu sư muội vẫn cứ nghi ngờ.
"Tiểu sư muội, Thất Tỉnh môn chỉ còn dư lại ba người chúng ta."
Giọng nói của Thất sư đệ cũng nhỏ xuống:
"Tiểu sư muội không nên suy nghĩ bậy bạ, Tam sư huynh sẽ không hại chúng ta..."
"Bốn người, Đại sư huynh vẫn chưa chết mà!"
Tiểu sư muội đàng hoàng trịnh trọng sửa lại:
"Hơn nữa, hôm qua Đại sư huynh ăn Hồi Xuân đan nên thương thế đã tốt hơn nhiều, có lẽ không tốn nhiều thời gian nữa là có thể đứng lên được rồi..."
Thất sư đệ tươi cười:
"Đúng vậy, bốn người."...
Trong một căn phòng cách đó không xa, thuộc tính Đỗ Cách tăng vọt nên nghe rõ ràng được đoạn hội thoại của hai người, chỉ thấy khóe miệng hắn cong lên nở một nụ cười.
Ba người.
Đại sư huynh, Thất sư đệ, tiểu sư muội thì sao?
Tiểu sư đệ ngươi trực tiếp xác định thân phận của ta à!
Việc thân phận bị nghỉ ngờ, thậm chí bị phát hiện đều nằm trong dự liệu của Đỗ Cách.
Suy cho cùng.
Việc làm ngày hôm nay của hắn quá khác người, căn bản không phải chuyện mà người ở thế giới này có thể làm được, dù cho hai người kia có đơn thuần thì cũng có thể nhìn ra điểm không đúng.
Hắn hơi nôn nóng rồi.
Trong nguyên tắc chung liên quan tới từ khóa của Khải Nguyên Tỉnh có một điều như này, cố gắng hết sức ngụy trang thành người bản địa, không được dốc sức thay đổi thế giới, thay đổi càng nhiều thì chết càng nhanh.
Cách làm ngày hôm nay của hắn đã hoàn toàn vi phạm điều này.
Đỗ Cách có được ký ức của Tam sư huynh, cùng với kinh nghiệm đến từ ba trường mô phỏng lần trước, nên tất nhiên hắn biết rõ việc phát triển dần dần hoàn toàn có thể giúp hắn hòa nhập vào thế giới này một cách tự nhiên, mà không bị bất cứ ai phát hiện.
Căn cứ theo cách làm bình thường của những chiến sĩ chiến trường dị tỉnh kia.
Lúc người Thiên Lam cốc đột kích ban đêm, hắn cần phải bỏ mặc tiểu sư muội và Thất sự đệ bị giết chết, nhờ vào. đó diệt trừ mầm họa khiến hắn có thể bị bại lộ ở thế giới này, sau đó tìm cách thua keo này bày keo khác.
Gánh vác thân phận một người bị diệt môn may mắn sống sót, chống lại bất kỳ sự điều tra nào, quả thực là một khởi đầu hoàn mỹ...
Nhưng cuối cùng Đỗ Cách vẫn lựa chọn cách làm mạo hiểm nhất, tại sao phải dùng thời gian để đổi lấy an toàn?
Một trăm năm quá lâu, chỉ muốn tranh đoạt trong một sớm một chiều.
Tựa như bây giờ rất tốt, mặc dù tiểu sư đệ thông minh kia đã phát hiện thân phận của hắn, nhưng không phải vẫn đang che giấu giúp hắn sao?
Chỉ cần mình có thể giúp Thất Tỉnh môn quật khởi, báo thù giúp họ thì hắn chính là Tam sư huynh hàng thật giá thật......
Mấy ngày sau đó.
Đỗ Cách dẫn theo người của Thất Tỉnh Môn, chạy khắp nơi ăn nói ba hoa, kéo đầu tư.
Ở trong thế giới tiên hiệp, chưa bao giờ có tông môn nào tự hạ thấp thân phận làm chuyện như thế, cho dù Thiên Lam Cốc có cốc chủ là người xuất thân là người làm ăn thì cũng đang cố gắng hết sức để thoát khỏi thân phận con buôn này, dựa dẫm vào những chân nhân có thực lực mạnh hơn.
Đối với tu sĩ mà nói, tất cả mọi thứ ở thế tục đều không quá quan trọng.
Trên cơ bản, tu hành giới và thế tục là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, chỉ cần họ muốn, tiện tay quăng ra vài viên đan dược là sẽ có một đống người giàu có cung cấp tiền bạc cho họ;
Có gia tộc, chỉ cần lộ ra thân phận, ngự kiếm bay một vòng trong thành, cho dù gia tộc có nghèo túng đến cỡ nào cũng sẽ phất lên cực nhanh;
Nếu tàn nhẫn hơn một ít, trực tiếp đi trộm hoặc là cướp, cũng nhanh hơn cách này của Đỗ Cách.
Đại đa số thời điểm người tu hành sẽ không làm như thế, thứ họ theo đuổi chính là đạo tâm thanh minh, là cơ hội thành tiên đắc đạo.
Có thời gian đi giựt tiền, còn không bằng đi bắt một hai con yêu thú, hoặc là ngồi xuống tập trung tu hành một hai tháng!...
Cho nên, khi Thất Tỉnh Môn chủ động cúi người đi kéo đầu tư với các bá tánh bình thường và phú hào trong dân gian, họ nhanh chóng nhận được phản hồi tích cực.
Phần lớn gia tộc giàu có cũng không để ý lấy ra một số tiền bạc để đầu tư cho một môn phái tu hành.
Dù sao thì Thất Tinh Môn thật sự đã được Giam Tu Viện xác nhận là một môn phái đúng đắn.
Lỡ như Thất Tỉnh Môn thật sự phát triển lớn mạnh, họ cũng sẽ trở thành gia tộc có tiên môn làm chỗ dựa...