Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 420 - Chương 420: Thủ Đoạn

Chương 420: Thủ Đoạn Chương 420: Thủ ĐoạnChương 420: Thủ Đoạn

Phương gia chỉ có một đứa con trai độc nhất là ngươi, nếu ngươi chết rồi, gia tài bạc triệu của cha phải để lại cho ai đây! Thất Tinh Môn này vừa lúc là một cơ hội, có thân phận cổ đông, lời nói của ta có trọng lượng, hơn nữa, quan trọng nhất là gần nhà, cha muốn đi thăm ngươi, nhấc chân đi là đến ngay, nói không chừng còn có thể có cơ hội kiếm được một mớ tiền..."

Má ơi!

Tên nào mạnh như thế?

Chơi cổ phiếu trong thế giới tiên hiệp?

Điên rồi à!

Sợ người khác không biết mình là chiến sĩ sao?

Từ khóa là mậu dịch hay kinh doanh hả?

Muốn lợi dụng thủ đoạn tài chính để cày thuộc tính, tranh thủ phát triển ở giai đoạn trước này sao?

Nhưng nơi này là thế giới tiên hiệp, ngươi dựa vào cái gì mà co rằng có thể bình an vượt qua giai đoạn trước chứ? Cho dù thuộc tính có tăng trưởng nhanh đến mức nào thì trêu chọc phải một hai tên cao thủ trong giới tu hành, người ta tát một phát là có thể tiêu diệt ngươi!

Cho dù không có cao thủ tu hành, chỉ cần nhắm bắn nhằm vào thuộc tính tài chính của ngươi, cho dù điểm thuộc tính của ngươi cao đến mức nào thì cuối cùng đều phải tụt xuống thôi!

Ai ngu thế?

Vái trời đừng là người cùng phe với hắn ta!

Phương Văn Nhạc cắn nho, một lúc lâu cũng không nuốt xuống, hắn ta nghe thấy một loạt hành động của Đỗ Cách, Sợ ngây người, trong đầu nổi lên sóng to gió lớn.

"A Nhạc, nghĩ cái gì đó?"

Phương Sơn duỗi tay lắc lư trước mặt con trai, cười hắc hắc nói:

"Ngươi cũng cảm thấy kế hoạch này của cha rất hay đúng không? Vậy chúng ta sửa soạn đồ đạc, ngày mai khởi hành đến Thất Tỉnh Môn đi, tranh thủ lúc người khác còn chưa kịp phản ứng, giành một vị trí cổ đông làm chơi, nói thật, ta cũng có chút hứng thú với nghề cổ phiếu của này của, cảm giác nó rất có tương lai..."

"Ta không đi."

Công tử ca gọi là A Nhạc vội vàng lắc đầu.

"Gì?"

Phương Sơn sửng sốt, chợt lộ ra vẻ mặt vui mừng:

"Ngươi không muốn đi tu tiên nữa?"

"Không, vẫn muốn đi tu tiên, nhưng không đi Thất Tỉnh Môn. Trong khoảng thời gian này, ta đã xem rất nhiều tư liệu, tu tiên nhất định cần phải có truyền thừa phong phú, có tài nguyên nhiều, nếu không tu hành đến cuối cùng cũng chẳng làm nên trò trống gì."

Phương Văn Nhạc lắc đầu:

"Theo lời của ngươi thì Thất Tỉnh Môn đã nghèo túng đến mức cần một lão tổ tiền bối đang đi du lịch ở bên ngoài mang truyền thừa về mới có thể tiếp tục phát triển. Tông môn như thế có cái gì đáng để ta đi chứ? Cho dù đi thì thành tựu cũng chỉ có hạn, ta sẽ không lãng phí thời gian ở nơi đó, cho dù muốn đi làm việc vặt thì ta cũng phải đến tông môn như Thiên Đạo Viện."

Thấy Phương Sơn ngơ ngác, Phương Văn Nhạc liếc xéo ông ta nói:

"Cha, đừng có nói là ngươi cho rằng tiền tài ở thế gian có thể trợ giúp cho việc tu hành đó nha? Theo ta thấy, Thất Tỉnh Môn rõ ràng là không lăn lộn trong giới tu hành nổi nữa, muốn vào thế tục kiếm một mớ tiền, thẳnh thơi làm một lão gia nhà giàu, lừa tiền mấy người như các ngươi thôi..."

"Không ngĩ tới A Nhạc nhà ta cũng đã học được các phân tích mọi chuyện rồi."

Phương Sơn vui vẻ hớn hở vuốt râu nói:

"Nhưng suy nghĩ của ta hoàn toàn trái ngược với ngươi, ngươi đi đại tông môn, không biết phải chờ mấy chục năm mới có cơ hội nổi tiếng..."

"Cha, ta hiểu ý của ngươi, ngươi là sợ Phương gia tuyệt hậu thôi đúng không?"

Phương Văn Nhạc bĩu môi:

"Không phải mấy ngày nay ta đều đang cố gắng cày cấy sao? Nếu ngươi vẫn còn chưa yên tâm thì lại tìm cho ta thêm mấy tiểu thiếp nữa đi, chừng nào các nàng có thai thì ta lại đi, vậy còn không được sao?"

"A Nhạc, ngươi quyết tâm phải đi sao?"

Phương Sơn thu hồi nụ cười, thở dài.

"Đúng vậy, ta nhất định phải tu tiên."

Phương Văn Nhạc nói:

"Cha, chỉ cần ta tu hành thành công, sau này ngự kiếm bay trên không Phương phủ một vòng là có thể giúp Phương gia hưng thịnh thêm mười đời."

"Tuy là nói như thế, nhưng tu hành hở ra là vài chục năm, ta sợ ta không đợi được đến ngày ngươi trở về!"

Sắc mặt Phương Sơn buồn bã:

"Thất Tỉnh Sơn có cái gì không tốt chứ, ta nghe nói tên tiền bối kia ít nhất cũng có tu vi Nguyên Anh Kỳ, phi thiên độn địa, không gì không làm được..."

"Mười năm. Cha, ngươi chờ ta mười năm. Ta thề, mười năm sau, cho dù ta có tu hành thành công hay không đều sẽ quay về thăm ngươi, có được không?"

Phương Văn Nhạc giơ tay thề thốt.

"Halzz!"

Phương Sơn nhìn đứa con trai quyết tâm muốn tu hành, đột nhiên thở dài thườn thượt, giống như đột nhiên già đi mười mấy tuổi.

"Cha, đừng mặt ủ mày ê như thế. Ngươi muốn mua cổ phần của Thất Tỉnh Sơn thì cứ mua. Lỡ như sau này con trai ngươi không tu hành thành công, quay về cũng còn một con đường lui, đúng không."

Phương Văn Nhạc nhìn Phương Sơn uể oải nói:

"Hơn nữa ta cảm thấy dựa vào đầu óc làm ăn thông minh của cha, muốn kiếm chút tiền từ cổ phần của Thất Tinh Sơn cũng không phải chuyện gì khó."
Bình Luận (0)
Comment