Chương 426: Rút Bớt Một Tầng Linh Lực
Chương 426: Rút Bớt Một Tầng Linh LựcChương 426: Rút Bớt Một Tầng Linh Lực
Đỗ Cách nghiêng người lui ra sau.
Người nọ thấy Vương Sùng tránh đi, cười lạnh nói:
"Thì ra là người của Thất Tỉnh Môn, chỉ có chút bản lĩnh này, cũng chỉ có thể ăn hiếp đệ tử thủ sơn ngoại môn của ta, còn muốn để Thiên Lam Cốc của ta sát nhập vào Thất Tinh Môn, đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Các sư đệ, bao vây cửa cốc, không được để hắn chạy thoát..."
Các đệ tử Thiên Lam Cốc trong sân luyện võ nghe lệnh hành động, cầm kiếm vòng ra phía sau Đỗ Cách.
Lúc này, thất sư đệ và mấy người Mã Truyền Tông mới chậm rãi chạy đến.
Thấy người đang giằng co với Đỗ Cách, Mã Truyền Tông vội vàng cảnh báo:
"Chưởng môn cẩn thân, hắn là đại sư huynh Lữ Đông của Thiên Lam Cốc, ba năm trước đã là Trúc Cơ Kỳ."
"Mã Truyền Tông?"
Lữ Đông nhìn về phía Mã Truyền Tông, cho dù hắn ta đã biến thành một tên đầu trọc nhưng nhìn lướt qua vẫn nhận ra hắn ta là ai ngay:
"Ngươi phản bội Thiên Lam Cốc? Ta đã nói mà, tại sao mãi vẫn không truyền tin tức về, thì ra là mấy người các ngươi làm phản. Các sư đệ, bắt lấy Mã Truyền Tông..."
Trúc Cơ Kỳ à!
Ánh mắt Đỗ Cách sáng lên, lại tung người nhào lên.
"Không biết tự lượng sức mình."
Lữ Đông hừ lạnh, lắc mình tránh thoát khỏi thanh kiếm của Đỗ Cách, đâm thẳng về phía ngực của hắn.
Đỗ Cách không hề né tránh.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lữ Đông, ngực đâm thẳng vào kiếm của hắn ta.
Phụt!
Trường kiếm lập tức đâm vào ngực trái của Đỗ Cách.
Lữ Đông có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, vừa định cầm kiếm quét ngang, làm vết thương của Đỗ Cách nặng hơn, nhưng ngay sau đó, tay hắn ta đã trốn không, không biết từ lúc nào trường kiếm vốn đang cắm trong ngực Đỗ Cách đã rơi vào trong tay đối phương.
Mà miệng vết thương trước ngực đối phương giống như không hề tồn tại, máu cũng không chảy một giọt.
Lữ Đông không khỏi sững sờ.
Ngay sau đó, mắt Đỗ Cách lóe lên ý cười, sờ lên tay của hắn ta.
Lữ Đông còn chưa kịp lấy lại tỉnh thần, cổ tay của hắn ta đã tê dại, toàn bộ bàn tay đã rời xa hắn ta mà đi.
Cùng lúc đó, ngay giây phút bàn tay kia rời khỏi người hắn ta, hắn ta lập tức cảm giác linh lực mênh mông cực mạnh trong cơ thể hình như bị rút ra một ít.
Chuyện gì thế này?
Hắn dùng thứ gì chém đứt tay của hắn ta?
Tự nhiên khi không bị mất kiếm, lại bị chém mất một bàn tay, ld hoàn toàn ngơ ngác, theo bản năng xoay người định chạy vào bên trong cốc. "Đã bị ta để mắt đến mà còn muốn chạy sao?"
Đỗ Cách vứt bỏ bàn tay bị chặt đứt trong tay đi, một thân một mình nhào lên, cầm kiếm đâm vào eo của Lữ Đông.
Tuy rằng hắn chỉ là Luyện Khí Kỳ, nhưng có thuộc tính hỗ trợ thêm, tốc độ vốn chẳng thua kém gì Trúc Cơ Kỳ, Lữ Đông bị hắn rút bớt một tầng linh lực, hoảng hốt chạy trốn, sao có thể tránh thoát hắn được.
Roẹt roẹtl
Trường bào của Lữ Đông bị kiếm cắt thủng một lỗ to, máu lập tức chảy ra ngoài, mà Đỗ Cách đã tranh thủ cơ hội này glơ tay SỜ.
Theo một bộ đồ trung y rời khỏi cơ thể, Lữ Đông lại bị hút đi một tầng linh lực.
Bên này giảm bên kia tăng.
Đỗ Cách chém một kiếm, sờ một cái, chỉ trong chốc lát, Lữ Đông đã tràn đầy vết thương, cơ thể không còn thứ gì.
Vật ngoài thân đã bị lấy đi hết.
Đỗ Cách không muốn giết chết hắn ta, muốn kiếm thêm càng nhiều linh lực, không còn cách nào khác chỉ phải cướp luôn tóc của hắn ta.
Lữ Đông đẹp trai trong thoáng chốc đã biến thành một tên đầu trọc sáng bóng, cơ thể còn bị Đỗ Cách chém ra một đống miệng vết thương.
Hắn ta chật vật né tránh bàn tay trái của Đỗ Cách, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ:
"Ngươi dùng pháp thuật gì thế?"
"Bắc Đầu Thất Tỉnh Quyết."
Đỗ Cách cười nói:
"Lữ sư huynh, đừng giãy giụa, lúc nãy ta đã nương tay, ngươi mà còn giãy giụa nữa thì không phải chỉ bị rơi một bàn tay thôi đâu, ngoan ngoãn đứng yên đừng nhúc nhích, tặng công lực cho ta, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng, tìm một y sư tốt, nói không chừng còn có thể nối bàn tay lại..."
Lữ Đông sửng sốt.
Đỗ Cách tranh thủ cơ hội xông lên, tay trái nắm chặt lấy cánh tay đã mất đi lòng bàn tay của hắn ta.
Linh lực trong cơ thể của Lữ Đông giống như bị xả van, tất cả đều ùa vào bên trong kinh mạch của Đỗ Cách.
Lữ Đông hoảng hốt, nâng chưởng vỗ về phía ngực của Đỗ Cách.
Đỗ Cách bất đắc dĩ buông tay, sau đó lại cướp đi một cánh tay của hắn ta.
Lữ Đông sửng sốt.
Đỗ Cách lộ ra vẻ mặt vô tội quăng cánh tay trả cho hắn ta:
"Ta đã nói ngươi đừng nhúc nhích rồi mà! Thấy chưa, cánh tay cũng không có luôn rồi."
"Tà mai"
Lữ Đông phun máu tưới, xoay người định bỏ trốn, nhưng linh lực đã bị Đỗ Cách hút hết, bản thân lại bị thương năng, sao hắn ta có thể trốn thoát khỏi Đỗ Cách chứ?
Mới vừa chạy được vài bước đã bị Đỗ Cách bóp chặt cổ.