Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 427 - Chương 427: Không Cần Để Ý

Chương 427: Không Cần Để Ý Chương 427: Không Cần Để ÝChương 427: Không Cần Để Ý

Lữ Đông vừa định phản kháng, giọng nói của Đỗ Cách đang vang vọng ở bên tai hắn ta:

"Đừng nhúc nhích, hiện tại ta đang nắm cổ của ngươi đó."

Lữ Đông đột nhiên cứng đờ, linh lực vừa mới tụ tập lên cũng tiết ra ngoài, tùy ý Đỗ Cách hút linh lực mà hắn ta vất vả tu luyện, không dám nhúc nhích tí nào.

Mà lúc này, mấy người thất sư đệ và Mã Truyền Tông cũng đang chiến đấu cực khổ, ba ngoài bị thương rất nhiều, sắp sửa không chịu đựng được nữa.

Quá yếu!

Đỗ Cách than nhẹ, bóp cổ Lữ Đông xông qua:

"Đều dừng tay hết, Lữ Đông ở trong tay ta, nếu không ta sẽ giết chết hắn."

Một đám đệ tử Thiên Lam Cốc quay đầu nhìn lại, tất cả mọi người đều sững sờ đứng yên tại chỗ.

Chuyện gì thế này?

Cái tên đầu trọc trần truồng kia là Lữ Đông sư huynh à?

Nãy giờ mới bao lâu chứ?

Hắn ta đã gặp chuyện gì thế?

Mọi người nhìn Đỗ Cách, ngay lúc họ không biết nên làm như thế nào, một giọng nói như tiếng sâm từ trong cốc VỌng ra:

"Không cần để ý Lữ Đông, giết chết họ..."

Giọng nói kia vừa dứt, một bóng người màu xanh nhạt từ trong điện vụt ra. ...

Nhóm người thất sư đệ vừa thở dốc vài hơi, nghe thấy câu này, không thể không rút vũ khí ra lần nữa, nhìn về phía Đỗ Cách đang xách cổ Lữ Đông với ánh mắt cầu cứu. Địa vị của người đến hiển nhiên cao hơn Lữ Đông, nhóm đệ tử bao vây tấn công thất sư đệ bất đắc dĩ lại gia nhập trận chiến.

"Lữ sư huynh, có đáng không?"

Đỗ Cách châm chọc lắc đầu, dứt khoát ném kiếm trong tay, xách Lữ Đông đi cứu tiểu sư đệ nhà mình, sau khi nói lời độc ác với Lữ Đông xong, quát lớn một tiếng:

"Đừng tổn thương sư đệ ta."

Hai bên giằng co một lúc, linh lực của hắn và Lữ Đông đã đạt mức cân bằng, không hấp thu thêm được nữa. Lữ Đông lúc này là lá chắn trong tay hắn, tuy người đến đã nói mặc kệ Lữ Đông, nhưng kỹ nghệ của đệ tử Thiên Lam Cốc là do Lữ Đông truyền dạy. Con người đâu phải cỏ cây, ai có thể vô tình. Dù biết rõ Lữ Đông đã bị Thiên Lam Cốc vứt bỏ, cũng không nhẫn tâm thằng thừng động đao kiếm với hắn. Đỗ Cách cướp rất nhiều linh lực của Lữ Đông, động tác càng thêm nhanh nhẹn, lao vào giữa đám đệ tử luyện khí kỳ khúm núm, không nỡ làm hại Lữ Đông như chốn không người. Ngón tay hắn liên tục bắn ra, ting ting tang tang, thoáng chốc trường kiếm rơi xuống đất.

"Lữ Đông hôm nay chính là các ngươi của ngày mai, môn phái như vậy đáng để các người liều mạng sao?"

Nắm thế chủ động, Đỗ Cách không lạm sát vô tội nữa, chỉ lấy binh khí của họ. Thỉnh thoảng ngứa tay thì lột y phục của họ, tăng điểm thuộc tính, lắc người vài cái đã đến trước mặt nhóm thất sư đệ, không chút chần chừ khoác tay lên vai thất sư đệ. Đạo trời, tổn hại có thừa nhưng bồi bổ không đủ. Linh lực của Lữ Đông trong đan điền hắn, liên tục tràn vào kinh mạch thất sư đệ. Vốn Đỗ Cách đã là luyện khí kỳ đỉnh phong, hấp thu nhiều linh lực của Lữ Đông như vậy, kết quả bị công pháp hạn chế, không thể đột phá trúc cơ kỳ. Linh lực chồng chất trong cơ thể, không thể rút đi linh lực của kẻ thù được nữa, chỉ bằng để sư đệ nhà mình được lợi. Dù sao trong Thiên Lam Cốc chỉ có mỗi cốc chủ là kim đan, mười mấy người khác đều là trúc cơ, để bản thân mình giữ trạng thái đói khát mới là lúc kỹ năng của hắn phát huy uy lực lớn nhất, nếu không hắn chỉ sở hữu nhạn qua nhổ lông bình thường mà thôi.

"ƠI Tam sư huynh..."

Thất sư đệ bỗng dưng trợn to mắt. Linh lực đột ngột xông vào kinh mạch, hoàn toàn mặc kệ hắn có chịu nổi hay không, cưỡng ép rót vào đan điền của hắn, ngang ngược không cho phép từ chối. Chỉ trong thoáng chốc, đã nâng tu vi của hắn từ luyện khí trung kỳ đến luyện khí đỉnh phong.

"Mẹ nó ngươi..."

Bị lột sạch, bị hút linh khí, bị gãy tay, cụt tay, lại bị tông môn vứt bỏ, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Lữ Đông đã trải qua thời khắc đen tối nhất trong đời. Vốn nghĩ chống đỡ đến khi sư thúc nhà mình đến, cứu mình ra, cuộc đời sẽ có hi vọng, nói không chừng tìm y sư có thể nối cánh tay giúp hắn... Ai ngờ chỉ trong thoáng chốc, linh lực vốn đã ngừng tràn ra lại bắt đầu rò rỉ. Vương Sùng coi hắn là gì? Chết cũng không thể uất ức như vậy... Quá khinh người! Lữ Động lại vận chuyển linh lực, giơ tay đánh vào đan điền của Đỗ Cách, dự định kéo theo đệm lưng trước khi chết...

"Đừng manh động!"

Đỗ Cách vội vàng buông bàn tay đang truyền công lực cho tiểu sư đệ, dùng cánh tay tách tay Lữ Đông ra:

"Gia nhập Thất Tỉnh Môn, linh lực có thể trở lại!"

Lữ Đông sửng sốt, mặt mày thất sư đệ đỏ bừng, lúc Đỗ Cách rời tay khỏi người hắn, lại lấy áo lót của hắn ra. Con đường cướp bóc thật ngang ngược! Đến khi nào tam sư huynh mới nắm giữ thành thạo ý nghĩa gốc rễ của đạo, không cần lột y phục của người ta nữa đây!

"Thật sự có thể trở lại à?"

Lữ Đông chờ mong hỏi.

"Người đưa linh lực chẳng phải đã đến rồi sao?"
Bình Luận (0)
Comment