Chương 437: Linh Lực Bị Hút Đi
Chương 437: Linh Lực Bị Hút ĐiChương 437: Linh Lực Bị Hút Đi
"Tất nhiên là được, lão phu thề."
Từ Hợp Minh mỉm cười thản nhiên:
"Nếu Từ mỗ có thể trở thành chân nhân kim đan, chắc chắn sẽ không báo thù Thất Tinh Môn, nếu vi phạm lời thề, sấm sét đánh chết! Vương chưởng môn, được rồi chứ!"
"Nói miệng không bằng chứng, viết giấy làm bằng chứng đi!"
Đỗ Cách gật đầu nhìn Từ Hợp Minh, như thở phào nhẹ nhõm nói:
"Viết rõ các điều khoản bên trên, ký tên của ta với ngươi, Vương mỗ sẽ đến Giám Tu Viện báo cáo..."
Hừ! Thì ra là kẻ ngoài mạnh trong yếu. Vậy hôm nay ngươi không đi được rồi... Thấy Đỗ Cách thả lỏng, Từ Hợp Minh cười khẽ một tiếng, quay người dặn dò:
"Tiền trưởng lão, lấy giấy bút ra, lão phu và Vương chưởng môn lập khế ước, để Vương chưởng môn yên tâm."
Tiền Đại Kim đáp lời, xoay người rời đi. Một lúc sau, hắn mang theo giấy bút, vội vã quay lại. Từ Hợp Minh nhấc bút, lưu loát viết lại những điều khoản vừa hứa hẹn xuống hai tờ giấy trắng, ký tên của mình xong, ấn dấu tay, gọi Đỗ Cách đến:
"Vương chưởng môn, đến đây xem thử khế ước có sai sót gì không..."
Đỗ Cách không nghỉ ngờ, thản nhiên bước lên.
"Tam sư huynh."
Thất sư đệ nhỏ tiếng gọi. Đỗ Cách quay đầu, lắc đầu với hắn nói:
"Ta ước gì cốc chủ xé bỏ hiệp nghị, ra tay với ta, chuyến này lấy tài nguyên của Thiên Lam Cốc, Thất Tỉnh Môn trỗi dậy là chuyện trong tầm tay..."
Thấy Đỗ Cách đi qua, đáy mắt Từ Hợp Minh lóe lên vẻ lạnh lẽo, lòng bàn tay âm thầm vận chuyển linh lực, chỉ chờ Đỗ Cách bước lên sẽ bùng nổ. Đỗ Cách đi vài bước đến trước mặt Từ Hợp Minh, duỗi tay lấy khế ước. Nhưng ngay sau đó, thân hình hắn lay động, lòng bàn tay bỗng chuyển hướng, vung về phía cánh tay của Từ Hợp Minh. Từ Hợp Minh phản ứng cũng rất nhanh, giơ tay đánh về phía ngực của Đỗ Cách. Ra tay sau nhưng đến trước, trước khi Đỗ Cách đánh trúng tim hắn.
"Phụt!"
Đỗ Cách hộc máu, cả người bay ngược ra sau. Từ Hợp Minh mỉm cười dữ tợn:
"Tặc tử, thật sự cho rằng Thiên Lam Cốc muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?"
"Cốc chủ!"
Tiền Đại Kim bỗng biến sắc, chỉ vào Đỗ Cách bay ra ngoài với vẻ mặt khiếp sợ, lắp bắp không thốt nên lời. Từ Hợp Minh biến sắc, bấy giờ mới thấy trong tay Đỗ Cách đã bay ra ngoài, không biết từ khi nào lại có thêm một cánh tay hoàn chỉnh. Chỗ cổ tay truyền đến cơn đau nhức kịch liệt. Từ Hợp Minh cúi đầu nhìn, không biết từ lúc nào tay phải đã bị chặt đứt. Kim thân bị phá, mắt Từ Hợp Minh như muốn nứt ra, không còn bình tĩnh được nữa, lách người lao về phía Đỗ Cách, phẫn nộ quát:
"Tặc tử, trả tay cho ta..."
Trúc cơ đỉnh phong, chẳng qua cũng chỉ như vậy? Đỗ Cách bị Từ Hợp Minh đánh trúng, tâm mạch vỡ vụn, nhưng khi đầu ngón tay vừa khéo xeẹt qua rìa lòng bàn tay của hắn, khởi động nhạn qua nhổ lông, lập tức cướp lấy bàn tay của hắn. Vết thương tâm mạch lành lại trong chớp mắt, hơn nữa còn đoạt lấy chút linh lực của Từ Hợp Minh. Nhận ra Từ Hợp Minh không thể giết hắn chỉ trong một đòn, lại bị mất một tay, Đỗ Cách nào còn khách sáo với hẳn ta nữa, điều chỉnh lại thân hình trong không trung rồi lao qua đó, lúc đến gần Từ Hợp Minh, khóe môi hắn nở nụ cười, lòng bàn tay đột nhiên ra sức, ném cánh tay đứt lìa ra sau lưng hắn ta. Từ Hợp Minh vô thức xoay người. Tay của Đỗ Cách đã lướt qua người hắn ta, lột áo khoác của hắn ta, thuận tiện lại cướp lấy vài phần công lực của hắn ta.......
Quần áo biến mất bằng cách nào?
Tại sao linh lực lại bị hút đi?
Từ Hợp Minh vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, hắn không rảnh đi lấy bàn tay bị chém đứt của mình nữa, mà quay người lại, dùng cánh tay còn nguyên vẹn tấn công Đỗ Cách dồn dập.
Linh lực cuồn cuộn thổi nghiêng ngả cây cối xung quanh hai người.
Rắc!
Rắc!
Mọi người ở đây đều có thể nghe thấy tiếng xương cốt của Đỗ Cách bị đánh gãy, thậm chí thỉnh thoảng còn thấy được một vài chỗ trên lưng Đỗ Cách gồ lên, hiển nhiên là bị đánh đến độ xương cốt lồi ra.
Đỗ Cách hộc máu liên tục.
Nhưng quần áo trên người Từ Hợp Minh cũng ít dần đi, chỉ trong nháy mắt hắn chỉ còn lại quần áo trong.
"Tam sư huynh!"
Thất sư đệ chưa bao giờ nhìn thấy Đỗ Cách bị đánh thảm như vậy, hắn hoảng sợ hô lên, muốn tiến lên giúp đỡ.
"Đừng đến đây."
Đỗ Cách lập tức ngăn hắn lại, mãi mới có được một người giúp đỡ đạt yêu cầu, hắn không muốn tiểu tử này chết ở đây.
"Tam sư huynh..."
Mắt thất sư đệ ươn ướt, chỉ một câu "đừng đến đây" khiến hắn nhận định đời này Đỗ Cách là tam sư huynh duy nhất của hắn, hắn nguyện cả đời bán mạng cho đối phương.
"Ngây ra đó làm gì, còn không mau lại đây giúp ta."
So với Đỗ Cách hy sinh vừa nghĩa, câu nói của Từ Hợp Minh kém duyên hơn hẳn, các đệ tử Thiên Lam Cốc hết sức thất vọng.
Tiền Đại Kim và hai người Trúc Cơ kỳ khác nhìn cốc chủ dần dần bị lột sạch quần áo, cùng với Đỗ Cách bị đánh thế nào cũng không chết, ai nấy đều do dự, không dám tiến lên.
"Đồ ngu, ta chết thì các ngươi có thể sống sót hay sao?"
Từ Hợp Minh tức điên.