Chương 445: Thương Nhân Khôn Khéo
Chương 445: Thương Nhân Khôn KhéoChương 445: Thương Nhân Khôn Khéo
"§au đó dân chúng bỗng nhiên không đến chuộc lại cổ phiếu nữa, mọi thứ cũng dần khôi phục lại bình thường."
"Sau khi chuyện sư huynh đi chỉnh phục Thiên Lam Cốc truyền ra ngoài thì có càng nhiều người đến mua cổ phiếu. Sư huynh, ngươi không biết lúc đó ta sợ đến mức nào đâu. Sợ ngươi thật sự không về được, sợ sẽ hại nhiều dân chúng như vậy..."
"§ẽ không, miễn là chúng ta tiếp tục lớn mạnh thì sẽ không ai phải chịu thiệt hại."
Đỗ Cách cười cười.
"Phương Sơn đó ở đâu, đưa ta đến gặp hắn."
"Ở hậu viện."
Tiểu sư muội nói.
"Đi, đi thăm hắn."
Đỗ Cách đứng dậy, hắn đã tới nơi này gần một tháng mà ngay cả một chiến sĩ cũng không gặp được, không thể không nói, mấy người này đều che dấu quá tốt.
Loại im lặng này làm cho hắn có cảm giác như đang chơi một mình, có một chút không thích ứng, hắn nhất định phải tìm cho mình một bước đột phá.
Phương Sơn có lẽ là một cơ hội.
Thừa dịp hăn đi viễn chỉnh Thiên Lam Cốc để thao túng cổ phiếu, đối phương là đang thăm dò hắn?
Tên này hẳn là người đầu tiên nhịn không được nhảy ra, nhưng hắn hẳn sẽ không nghĩ đến kẻ đã đưa một môn phái lên thị trường sẽ có từ khoá là 'cướp đoạt' đâu nhỉ? Dựa theo thao tác trước sau như một của những tên kia, họ hẳn là đang ước gì kẻ có thể làm được thế này sẽ nằm trong top 10...
"§ư huynh, thương nhân khôn khéo, sau này hành vi tương tự như Phương Sơn có thể sẽ càng ngày càng nhiều. Nếu vậy thì vô hình trung Thất Tinh Sơn sẽ bị họ khống chế, chúng ta nên xử lý thế nào đây?"
Trên đường đi đến hậu viện, tiểu sư muội lo lắng hỏi.
"Không sao cả, chỉ cần chỉnh thể không sụp đổ là được."
Đỗ Cách nói.
"Trên mỗi tờ thoả thuận chúng ta đều viết rõ việc đầu tư có rủi ro, tiền đã đưa ra, nếu thật sự sụp thì chỉ có thể trách họ tham lam!"
Tiểu sư muội sửng sốt, hồn nhiên không nghĩ tới lại có thể nghe được lý do như vậy từ miệng Đỗ Cách.
Đỗ Cách nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của tiểu sư muội, cười lắc đầu.
"Yên tâm đi, trừ phi ta chết, nếu không Thất Tỉnh môn vĩnh viễn sẽ không sụp đổ. Nếu ta chết thật thì các ngươi cứ ôm tiền chạy là được..."
Tiểu sư muội biến sắc, bỗng nhiên bắt lấy cánh tay Đỗ Cách, hoảng sợ nói:
"Sư huynh mãi mãi sẽ không chết, ta không cho phép ngươi nói bậy."
"Đương nhiên, chỉ cần ngươi an tâm giúp ta kiếm tiền thì ta mãi mãi sẽ không chết."
Đỗ Cách cười cười, vỗ vỗ bả vai tiểu sư muội. Sau đó, trong tay hắn có thêm một bộ áo lót và một kiện trung y, hắn cũng truyền cho tiểu sư muội hai luồng linh lực." Đỗ Cách xấu hổ trả quần áo mang theo nhiệt độ cơ thể trong tay lại.
Mặt tiểu sư muội chợt đỏ lên, cầm lấy quần áo Đỗ Cách đưa tới, cũng không quay đầu lại mà chạy mất:
"Tam sư huynh, phòng thứ hai bên tay trái, ngươi tự mình đi tìm Phương Sơn đi!"
Đỗ Cách nhìn tay mình, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó xoay người đi về phía phòng giam Phương Sơn. ...
"Phương Sơn?"
Đỗ Cách vừa đẩy cửa ra thì thấy một nam nhân bụng phệ, một thân quý khí đang đứng trong phòng, hẳn là Phương Sơn.
Phương Sơn thấy Đỗ Cách đi vào, liền hai tay ôm quyền, tất cung tất kính hành lễ với Đỗ Cách:
"Phương Sơn của Đan Dương thành bái kiến chưởng môn Thất Tinh môn."
"Phương chưởng quỹ, mời ngồi."
Đỗ Cách cười cười, chỉ tay về phía cái ghế sau lưng hắn.
"Phương chưởng quỹ, mua bán cổ phiếu đều dựa vào thủ đoạn. Chuyện này là do sư muội ta quá phận, ta xin thay mặt nàng nhận tội với ngươi."
Phương Sơn nhìn Đỗ Cách thật sâu, bỗng nhiên vén vạt áo lên rồi quỳ gối trước mặt Đỗ Cách. Hai tay của hắn giơ lên cao, trong lòng bàn tay rõ ràng là một khối linh thạch.
"Phương chưởng quỹ, ngươi làm cái gì vậy?"
Phương Sơn ngẩng đầu lên, lúc này lệ đã rơi đầy mặt.
"Phương Sơn nguyện dâng lên một khối linh thạch, thỉnh chưởng môn hãy giết con trai ta là Phương Văn Nhạc, báo thù cho con ta."
Đỗ Cách nhìn Phương Sơn, đưa tay ra cầm lấy linh thạch trong tay hắn rồi bỗng nhiên nở nụ cười.
"Sao ngươi phát hiện được?"
Phương Sơn đứng dậy, lắc đầu cười khổ.
"Hiểu con không ai bằng cha, dù hắn có giả vờ giống như thế nào thì sao có thể gạt được một lão phụ thân như ta chứ?"
Đỗ Cách chơi linh thạch trong tay, cảm thụ linh lực ẩn chứa bên trong, đồng thời hỏi:
"Sao không ởi tìm Giám Tu Viện, mà lại đi xa ngàn dặm đến Thất Tỉnh Sơn này?"
"Giám Tu Viện đều là một đám giá áo túi cơm, ta không tin họ."
Phương Sơn hừ một cái rồi nói.
"Vậy tại sao lại đến tìm ta? Ngươi không sợ chúng ta là một bọn à?"
"Các ngươi không thể nào là cùng một bọn."
Phương Sơn lắc đầu.
"Hắn vốn đang giả làm con ta sống cuộc sống an nhàn tự tại. Nhưng khi tin tức của Thất Tinh Sơn truyền đến Đan Dương thành, hắn lại vội vàng đi bái sư học nghệ. Trước khi đi còn tìm mọi cách dặn dò ta phải mua được cổ phần của Thất Tỉnh Sơn, tốt nhất là có thể khống chế được nó. Hắn rõ ràng là đang trốn ngươi, nhưng lại muốn mượn tay ta quấy nhiễu hoạt động của Thất Tỉnh Sơn, vậy nên ngươi và hắn nhất định là kẻ thù."