Chương 446: Năm Ngày
Chương 446: Năm NgàyChương 446: Năm Ngày
"Học nghệ?"
Đỗ Cách hỏi.
"Học ở đâu?"
"Thiên Đạo Viện."
Phương Sơn nhìn Đỗ Cách, nói.
"Nhưng ta nghĩ hắn nhất định sẽ đổi hướng, đi đến môn phái khác."...
Xoetl
Trường kiếm ra khỏi vỏ.
Trên cổ Phương Sơn xuất hiện một vết máu nông.
Cả người Phương Sơn đều bị dọa cho choáng váng, hắn sờ cổ mình, khi cảm nhận được đầu vẫn còn thì vội quỳ xuống, mặt như màu đất, dập đầu như giả tỏi:
"Chưởng môn tha mạng, chưởng môn tha mạng..."
Đỗ Cách nhìn vết thương trên cổ hắn nãy giờ vẫn chưa khép lại thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thản nhiên nói:
"Đứng lên đi nói chuyện, ta không thích có người đùa bỡn trước mặt ta, đây là cảnh cáo nhỏ dành cho ngươi."
"Cảm ơn Vương chưởng môn."
Phương Sơn nơm nớp lo sợ đứng lên, mồ hôi như mưa.
Đỗ Cách ngồi xuống ghế, hỏi:
"Con của ngươi đã đi mấy ngày rồi?"
Phương Sơn nói.
"Chắc cũng khoảng năm ngày rồi!"
Đỗ Cách im lặng một lúc, lại hỏi.
"Ngươi không phái người theo dõi hắn à?"
Phương Sơn nói:
"Trước khi đi hắn dẫn theo mấy hộ vệ và thị nữ, nói là sau khi tới nơi sẽ báo bình an."
Nói tóm lại là đã mất liên lạc.
Đỗ Cách im lặng, còn tưởng rằng có thể tìm được một chiến sĩ dị tỉnh, không ngờ vẫn là công dã tràng.
Không thể không nói mấy tên lên được chiến trường dị tỉnh cũng ít có ác, phái người đến quấy rối mình, sau đó quay đầu lại chạy mất.
"Lão Phương, sao ngươi lại chắc chắn ta sẽ giúp ngươi báo thù?"
Đỗ Cách ước lượng linh thạch trong tay, hỏi.
"Ta hoàn toàn có thể cướp linh thạch của ngươi rồi cái gì cũng không làm, thậm chí có thể giống như vừa rồi, trực tiếp giết ngươi..."
"Ta là người làm ăn."
Phương Sơn lau mồ hôi trên trán, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. "Đã là người làm ăn thì khó tránh khỏi việc có lời có lỗ. Ta biết dù ta có lấy ra linh thạch thì người của Giám Tu Viện cũng sẽ không vì chuyện của ta mà hưng sư đại chúng. Ta lại không có nhân mạch và tiền vốn để đi mời người của danh môn đại phái, ta muốn báo thù cho con ta, nên chỉ còn lại một lựa chọn duy nhất chính là môn phái dự định tiếp xúc với thế tục như Thất Tỉnh môn. »
"Những ngày gần đây ta cũng hiểu được những chuyện đã và đang xảy ra. Với bản lĩnh của ngài, ở lại Thất Tỉnh Môn cũng không phải là lựa chọn tốt, nhưng ngươi vẫn bất chấp tất cả mà ở lại, còn giúp đỡ Thất Tỉnh môn vượt qua cửa ải khó khăn. Thậm chí còn ghi rõ trên khế ước là đầu tư có nguy hiểm. Vậy nên ta cho rằng chưởng môn không giống với những người kia. »
« Bây giờ chưởng môn có thể từ Thiên Lam cốc bình an trở về, điều này cũng đủ để ta đánh cược một phen. Ta cũng không cầu chưởng môn lập tức đi giúp con ta báo thù, chỉ cầu tương lai lúc các ngươi đối đầu, chưởng môn có thể giết chết hắn, vậy là đủ rồi."
Hắn dừng một chút rồi thử thăm dò.
"Hơn nữa ta cũng coi như là người tỉnh thông chuyện thương trường, chưởng môn còn phải tu hành, khả năng là không thể có thời gian theo dõi vấn đề hoạt động của cổ phiếu. Nếu ngươi giao chuyện này cho ta, ta tự tin rằng mình sẽ còn làm tốt hơn cả Quan cô nương."
Dùng một khối linh tỉnh, tìm được người giúp bản thân báo thù, vừa nãy suýt bị chém đầu nhưng vẫn muốn tiến cử mình trở thành CEO của Thất Tinh môn...
Quả thật là một doanh nhân có trình độ!
Người trong thế giới thực quả nhiên không thể khinh thường!
Đỗ Cách hài lòng nhìn Phương Sơn, nhẹ gật đầu:
"Được, chuyện này ta đồng ý."
Phương Sơn như trút được gánh nặng.
"Chưởng môn, vậy còn chuyện vận hành Thất Tinh Sơn... ?"
"Trước tiên ngươi cứ giúp Quan Huyên quản lý sản nghiệm của Thất Tỉnh môn. Ta sẽ kiểm tra khả năng của ngươi rồi mới quyết định."
Đỗ Cách cười, rồi hỏi.
"Phải rồi, khối linh thạch này của ngươi lấy từ đâu ra?"
"Nhặt."
Phương Sơn thì thào nói.
"Năm hai mươi tuổi ta đi du lịch thiên hạ, lại không cẩn thận lỡ mất lịch trình phải ngủ trong núi rừng, may mắn gặp được hai người tu hành đang chiến đấu. Một người thất bại chạy trốn, khối linh thạch này cũng vào lúc đó rơi từ trên trời xuống, bị ta may mắn nhặt được. Lúc ấy ta thấp thỏm hồi lâu, cứ nghĩ rằng người tu hành sẽ quay lại tìm, nhưng đợi mãi vẫn không thấy ai đến tìm lại, vì vậy ta đã giữ nó luôn."
Khá lắm!
Hai cái môn phái cộng lại còn không có nỗi một khối linh thạch, các người đánh nhanh còn chơi trò bạo linh thạch, quả đúng là không còn chỗ nói.
Đỗ Cách âm thầm thở dài, sau đó đổi về đề tài vừa rồi.
"Lão Phương, sao ngươi lại phát hiện con mình có vấn đề? Hắn có chỗ nào khác thường ư?"
"Lời nói và hành động của hắn cũng không khác gì con ta là mấy, đối với ta cũng rất cung kính, có thể xem là nói gì nghe nấy." Phương Sơn nói.
"Nếu muốn nói đến có gì kỳ lạ thì quả thật không có..."
"Một chút cũng không có?"
Đỗ Cách nhắc nhở.
"Mặc dù không làm ra hành vi kỳ lạ như biến một môn phái tu hành trở thành nơi buôn bán như ta thì cũng phải có gì đó khác biệt chứ, ví dụ như rất thích ăn, hay là dễ bực bội, hoặc là thường xuyên làm đi làm lại một việc gì đó?"
"Thường xuyên làm đi làm lại?"
Phương Sơn nhíu mày, khổ sở suy nghĩ.