Chương 465: Phi Kiếm
Chương 465: Phi KiếmChương 465: Phi Kiếm
"Chưa thử sao biết không được?"
Đỗ Cách mỉm cười:
"Không thành công cũng chẳng có tổn thất gì. Vừa nãy ngươi cũng nói, những môn phái khác sắp xếp gian tế, đâu thể nào cài cắm chân nhân kim đan vào được! Nhớ kỹ, bắt đầu từ bây giờ, ta là tán tu Cao Minh, chúng ta gặp nhau trên đường. Đi thôi, lên núi."
"Chưởng môn, chuyện này liệu có nên bàn bạc kỹ hơn không."
Viện trưởng lau mồ hôi rịn ra trán, lên tiếng:
"Chúng ta có thể tìm tu sĩ nguyên anh trước, chầm chậm mưu tính. Không cần phải có ý đồ với một tông môn hoàn chỉnh."
Hắn khựng lại một lúc:
"Không giấu chưởng môn, trước khi đến đây ta đã nghĩ kỹ, chờ ta nối tay lại sẽ gửi thư cho sư phụ Liêu Thế Thành của ta. Hắn là trưởng lão của tổng viện Giám Tu nước Yến, tu sĩ cảnh giới nguyên anh. Lừa hắn đến, chúng ta sẽ có cơ hội cực lớn, bắt lấy hắn chẳng chút tổn hại, thật sự không cần phải mạo hiểm lớn như vậy..."
Nhóm người Từ Hợp Minh nhìn về phía viện trưởng với ánh mắt quái lạ, thật sự vì công lực của mình mà ngay cả sư phụ cũng bán đứng sao? Viện trưởng nhìn nhóm người Từ Hợp Minh, sốt ruột nói:
"Các ngươi nhìn ta làm gì! Khuyên chưởng môn đi!"
Nhóm người Từ Hợp Minh nhìn nhau, không ai lên tiếng. Họ hiểu Đỗ Cách hơn viện trưởng. Hai ba người luyện khí kỳ đã dám xông vào Thiên Lam Cốc, trúc cơ kỳ lấy danh nghĩa mượn linh thạch, quay đầu đã tóm luôn cả Giám Tu Viện. Lần này đến Y Tiên Môn, còn định quanh co bái sư, đã uyển chuyển lắm rồi. Từ Hợp Minh ho khan một tiếng:
"Viện trưởng, cứ làm theo lời chưởng môn đi, bái sư vẫn tốt hơn đánh thẳng vào đó nhiều..."
Viện trưởng ngơ ngác, nhớ lại công lao vĩ đại của Đỗ Cách, khóe môi co giật, ngàn vạn lời nói đều nuốt ngược vào bụng, hóa thành một câu:
"Chưởng môn, ngươi cứ yên tâm, không cần cậy mạnh, làm không xong phải bỏ chạy kịp lúc. Sư phụ nguyên anh của ta vẫn đang chờ ngươi..."
Cả nhóm người kéo lên tiên môn. Y Tiên Môn không giống môn phái khác thường xuyên có tu sĩ tranh đấu, trong lúc tu hành hoặc bị thương hoặc trúng độc sẽ đến tìm họ chữa trị. Đây là thủ đoạn kiếm tiền chủ yếu của họ, cho nên đối với người bệnh họ đều không từ chối, phái người chuyên chờ ở sơn môn. Nhưng lần này mười mấy người mất tay mất chân xuất hiện cùng lúc, khiến các đệ tử gác núi nhìn đến ngơ ngác, nhất là đa số những người đó đều bị cạo trọc đầu? Vậy là gặp phải tà ma có đam mê đặc biệt gì rồi nhỉ! Nếu không bị người ta đánh đến mức này, đã vung đao chặt đầu từ sớm, sao có thể cho họ cơ hội chữa trị? Viện trưởng nhìn mấy đệ tử gác núi đang ngây ngẩn, bất lực nhảy một chân khỏi phi kiếm:
"Các vị y sĩ, viện trưởng Hướng Thương của Giám Tu Viện thành Đan Dương, dẫn theo thuộc hạ đến cầu y."
Một đệ tử gác núi trong đó bỗng hoàn hồn, khó xử nói:
"Viện trưởng Hướng, Y Tiên Cốc không có y thuật mọc lại tứ chỉ bị chặt đứt."
"Chúng ta có mang theo tàn chi, không thiếu cái nào."
Viện trưởng ngại ngùng liếc mắt ra hiệu cho Tiền Đại Kim. Thất sư đệ và Tiền Đại Kim thả hai cái rương lớn đang gánh trên vai xuống, mở nắp ra, toàn bộ cánh tay và chân được xếp chỉnh tề đều lộ ra ngoài, bên trên còn viết tên của mỗi người. Đệ tử phụ trách đón tiếp nuốt nước bọt, lại nhìn nhóm người viện trưởng lần nữa:
"Nếu đã giữ lại các chỉ bị đứt vậy thì không thành vấn đề."
Hắn bước lên kiểm tra cánh tay và phần chân bị chặt trong rương:
"Những tàn chỉ này được cất giữ thỏa đáng, gần như không nhìn ra khiếm khuyết, hẳn nối lại sẽ không có vấn đề gì."
Đột nhiên sắc mặt hắn thay đổi:
"Không đúng, tứ chỉ này bị binh khí gì chặt đứt? Sao có thể chém đứt một cách chính xác không khác nhau chút nào, giống như người có y thuật cao minh, dùng đao cụ tỉnh tế mổ ra trong tình huống không thể phản kháng..."
Loạt xoạt! Những đệ tử gác núi khác cũng vây đến, có người nhấc chân, có người giơ tay, cũng có người cầm ngón cái của viện trưởng, xem xét tỉ mỉ vết thương bị chặt đứt, tấm tắc lấy làm lạ.
"Ngay cả chỗ tách rời của ngón cái này cũng bị chém chuẩn xác đến vậy, có thể thấy mạch máu rõ ràng, y thuật người này không thua sư tôn chúng ta!"
"Nếu có y thuật này, đã sớm trở thành danh y một đời."
"Viện trưởng, là ai làm các ngươi bị thương? Có thể nói cho chúng ta biết không, người này chắc chắn là thánh thủ ngoại khoa đương thời, nên vào Y Tiên Môn của chúng ta..."
"Viện trưởng, nói người làm các ngươi bị thương cho chúng ta biết, lần này có lẽ sẽ chữa miễn phí giúp các ngươi."
Đệ tử gác núi đầu tiên nhìn nhóm người viện trưởng với ánh mắt sáng quắc, trong mắt đầy vẻ tha thiết.
Nhóm người viện trưởng không ngờ sẽ gặp phải tình huống này, ai nấy đều ngượng ngùng không biết trả lời người của Y Tiên Cốc thế nào. Chưởng môn vừa định bái sư vào Y Tiên Môn, nếu khai hắn ra, sẽ làm hỏng kế hoạch của hắn!