Chương 466: Xấu Hổ
Chương 466: Xấu HổChương 466: Xấu Hổ
"Là ta!"
Giọng nói Đỗ Cách đột nhiên vang lên trong nhóm người, hắn lách người đi đến phía trước Tiền Đại Kim, vặt tay phải của hắn ta xuống, bật cười đưa cho đệ tử gác núi:
"Chuyến này Vương mỗ đến đây, là muốn giao lưu y thuật với Y Tiên Môn...".......
MMP! Tiền Đại Kim còn chưa phản ứng lại đã bị mất bàn tay, hắn nhìn Đỗ Cách, mười ngàn câu con mẹ nó gào thét lướt qua trong lòng. Đây là mọi người vì mình, mình vì mọi người mà ngươi đã nói à? Đây là lương thiện ư? Có còn coi người ta là người không, chúng ta là người một nhà, nói trước với ta, cũng đâu phải không cho ngươi! Mẹ nó tay phải của ta! Đệ tử thủ vệ dẫn đầu ngơ ngác nhìn bàn tay bị vặt xuống trong tay Đỗ Cách. Ngay sau đó hắn nhìn cánh tay bị chặt trong tay mình, rồi lại quan sát cổ tay bị đứt của Tiền Đại Kim, lúc nhìn lại Đỗ Cách, sắc mặt đã trở nên thận trọng, ánh mắt cuồng nhiệt, ôm quyền nói:
"Quả nhiên tiên sinh y thuật cao minh! Dám hỏi tôn tính đại danh của tiên sinh? Sư phụ là ai?"
"Quá khen."
Đỗ Cách ôm quyền trả lễ:
"Tại hạ họ Vương tên Sùng, sư phụ Quan Khắc Chính của Thất Tỉnh Môn."
"Thất Tỉnh Môn?"
Đệ tử gác núi cau mày, dùng ánh mắt dò hỏi đệ tử xung quanh. Mọi người lần lượt lắc đầu, hiển nhiên chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng không cẩn trở họ tôn trọng y thuật. Chỉ thoáng chốc đã có thể dùng tay không vặt cánh tay người ta xuống chuẩn sác không sai sót, thủ pháp bậc này gần với tiên thuật, nếu có thể đưa y thuật của người này vào Y Tiên Môn, chắc chắn y thuật trong môn sẽ tiến lên một bước lớn. Đệ tử gác núi tránh khỏi cổng sơn môn, cung kính nói:
"Tiên sinh, xin hãy theo ta."
"Tiểu tiên sinh, mời."
Đỗ Cách nho nhã lễ độ, làm đủ lễ nghĩa:
"Xin hỏi họ của tiểu tiên sinh?"
"Không dám ta họ Tôn, Tôn Hạ."
Đệ tử gác núi đứng vững bước chân, lại lần nữa ôm quyền:
"Tiên sinh, ta sẽ đưa ngươi đến gặp sư tôn nhà ta, ông lão tỉnh thông ngoại khoa..."
Vừa dứt lời đã bị người bên cạnh cắt ngang:
"Tôn Hạ, ngươi có biết xấu hổ hay không, sư phụ ngươi rõ ràng là nghiên cứu đan dược, sư phụ ta mới tỉnh thông ngoại khoa."
"Sư phụ ngươi rõ ràng nghiên cứu các vị thuốc."
Một người khác ngắt lời hắn:
"Tiên sinh, đừng nghe họ nói, đi theo ta, sư phụ ta có biệt danh là thánh thủ ngoại khoa."
"§ư phụ ngươi rõ ràng là thánh thủ phụ khoa..."
Không lâu sau, vì Đỗ Cách mà mấy đệ tử gác núi tranh cãi nhau.
"Tại sao chúng ta không giao lưu cùng lúc?" Đỗ Cách tốt bụng đề nghị.
"Vương tiên sinh nói có lý."
Mấy đệ tử gác núi ngơ ngác, hoặc cầm cánh tay, hoặc vác theo chân, rời đi nhanh như chớp. Nhóm người Từ Hợp Minh ngây ngẩn, trơ mắt nhìn họ mang theo bộ phận cơ thể rời đi, muốn gọi họ lại nhưng không biết nên mở miệng thế nào. Tuy bình thường dùng linh lực nuôi dưỡng, nhưng mấy tàn chỉ kia đã để quá lâu, khí trời nóng bức, lỡ bị thối rữa cuối cùng không nối lại được, kẻ xui xẻo là họ... Từ đầu đến cuối, mấy đệ tử của Y Tiên Môn không hề quan tâm đến chuyện tại sao Thất Tỉnh Môn lại chặt tay của viện trưởng Giám Tu Viện, tại sao hai bên còn có thể hòa bình ở chung với nhau, sự chú ý của họ đã bị thu hút bởi y thuật tỉnh xảo của Đỗ Cách.
"Chưởng môn, liệu có xảy ra chuyện gì không!”
Viện trưởng nuốt nước bọt, mờ mịt nhìn Đỗ Cách.
"Có chuyện gì được chứ, cả đám cuồng học y thôi."
Đỗ Cách mỉm cười:
"Yên tâm đi, tất cả có ta."
Tất cả có ngươi? Nói nhẹ nhàng ghê. Trong lòng viện trưởng đắng chát, cũng đâu phải tay ngươi bị đứt, đắc tội Y Tiên Môn, họ biết tìm ai nối cánh tay lại đây? Hắn lắc đầu, vừa nghĩ ra đã làm liền, chủ tử này khó hầu quá... Một lúc sau, vài tu sĩ ngự kiếm gào thét kéo đến. Những tàn chỉ khi trước bị đệ tử họ lấy đi đã rơi vào tay họ. Trên mặt họ cũng mang theo vẻ cuồng nhiệt, còn chưa đến gần, giọng nói đã truyền đến:
"Ai là Vương tiên sinh?"
"Vương Sùng học sau nông cạn, gặp qua các vị đại y."
Đỗ Cách tiến về trước một bước, ôm quyền hành lễ với mọi người, ánh mắt của hắn sáng ngời, toàn bộ đều là kim đan kỳ, đoàn đội y tế ưu tú biết bao! Mấy tu sĩ Y Tiên Môn đáp kiếm trả lễ, người đứng đầu đánh giá Vương Sùng, lắc đầu nói:
"Học hành không có trước sau, người giỏi làm thầy. Câu học sau nông cạn này của Tiểu Vương tiên sinh, khiến chúng ta hổ thẹn."
Vài y tu còn lại bước qua xem xét thương thế của nhóm người Từ Hợp Minh, sau khi thấy ai nấy đều tấm tắc bảo lạ.
"Lúc nãy tiểu đồ nói kỹ nghệ ngoại khoa của Vương tiên sinh tỉnh xảo, ta còn không tin, bây giờ tận mắt thấy, đúng là nhìn mà phải than thở!"
"Còn ngay ngắn hơn cả vung đao chém xuống, quả thật lợi hại."
"Có thể xưng là thần công búa quỷ."
Nhóm người Từ Hợp Minh cạn lời, lấy vết thương của người ta ra nói, thật sự ổn sao? Không quan tâm đến cảm nhận của người bị thương chút nào à?