Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 467 - Chương 467: Ma Công

Chương 467: Ma Công Chương 467: Ma CôngChương 467: Ma Công

"Chư vị đại y quá khen rồi."

Đỗ Cách hơi đỏ mặt:

"Văn bối không nhận nổi lời khen của các vị đại y, thật không dám giấu, vãn bối đối với y thuật dốt đặc cán mai, chỉ biết vặt xuống, không thể nối lại."

"Không biết y thuật ư?"

Nhóm y tu sửng sốt.

"Đúng vậy, đây chỉ là một môn công pháp của sư môn ta, thoáng chốc kéo tứ chỉ của người ta xuống trong lúc chiến đấu. Nói thật, khiến trời đất oán hận, định nghĩa nó thành ma công cũng không quá đáng."

Đỗ Cách than một tiếng, nói:

"Trước khi gia sư lâm chung, từng muốn phế bỏ công pháp này, tránh dẫn tới mầm họa cho Thất Tỉnh Môn. Dù sao tuy Thất Tinh Môn nhỏ bé nhưng cũng là danh môn chính phái, không muốn vì công pháp này mang tiếng tà môn ngoại đạo."

Tiểu sư muội nhìn tam sư huynh đang nói năng linh tỉnh, sau đó lặng lẽ than thở rồi bình tĩnh trở lại, trải qua lần trước thất sư đệ hi sinh bản thân giúp tam sư huynh giành phần thắng, nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều, không còn ngạc nhiên như vậy nữa.

"SaI, lời này quá sal."

Y tu dẫn đầu cau mày nói. Đỗ Cách nhìn hắn đáp:

"Đúng, vãn bối cũng nghĩ như vậy. Đao trong tay kẻ ác có thể giết người, trong tay y sĩ có thể cứu người, công lao không phải ở đao mà là người cầm đao. Công pháp này giáng thế, tất nhiên có lý do tồn tại của nó, dùng chính là chính, dùng tà là tà. Ta suy nghĩ rất nhiều về công dụng của công pháp, rồi nghĩ đến Y Tiên Môn, đại y cứu người chữa thương, nếu có công pháp bậc này sẽ giảm bớt ốm đau cho rất nhiều người..."

"Vương tiên sinh muốn hiến công pháp này cho Y Tiên Môn sao?"

Y tu dẫn đầu kích động đến độ cả người run rẩy.

"Đúng vậy."

Đỗ Cách gật đầu:

"Giao công pháp này cho Y Tiên Môn, có thể cứu người chữa thương, làm được nhiều việc thiện hơn, sao lại không vui vẻ mà làm chứ."

"Tốt, tốt, tốt."

Y tu dẫn đầu liên tục gật đầu, lại ôm quyền với Đỗ Cách, nói:

"Vương tiên sinh cao thượng, Long mỗ xin tạ ơn Vương tiên sinh ở đây trước."

"Long y sư, đừng, đừng, đừng."

Đỗ Cách hoảng loạn trả lễ, đỏ mặt nói:

"Long y sư, nói ra thật áy náy, quả thật vãn bối muốn giao công pháp này cho Y Tiên Môn, nhưng giờ vẫn chưa được..."

"Tại sao?"

Tu sĩ đứng đầu hỏi. "Long y sư, chư vị."

Đỗ Cách quan sát nhóm người, than một tiếng nói:

"Còn nhớ khi trước vãn bối từng nói chuyện sư phụ muốn hủy công pháp này không?"

"Ùm."

Long y tu cau mày, trong lòng dâng lên dự cảm bất an.

"Trước khi sư phụ ta lâm chung, đã hủy bộ cương lĩnh chung của công pháp này rồi."

Vẻ mặt Đỗ Cách hơi xấu hổ, ngượng ngùng nói:

"Bây giờ trong tay ta chỉ còn dư lại một bộ công pháp không trọn vẹn..."

"Sao lại như vậy?"

Long y tu trợn to mắt, liên tục dậm chân:

"Cương lĩnh chung quan trọng như vậy sao có thể hủy được? Không phải người, không phải người mà."

Vẻ mặt Đỗ Cách xấu hổ và bất lực. Tiểu sư muội cúi đầu, trong lòng lặng lẽ khẩn cầu nếu phụ thân ở dưới có linh thiêng, nhất định phải tha thứ cho tam sư huynh...

"Vương tiên sinh nói đùa, ngươi có thể vận dụng thành thạo công pháp này, có cương lĩnh chung hay không có gì khác biệt?"

Một y tu khác mỉm cười:

"Ngươi đích thân truyền lại cho chúng ta là được rồi."

"Vị đại y này, nếu có thể truyền ta sẽ không khó xử như vậy."

Đỗ Cách lại than một tiếng:

"Đại đạo vô hình, chỉ có thể hiểu ý, không thể nói bằng lời. Công pháp sư phụ ta sáng tạo ra đã gần với đạo. Không phải kéo tứ chỉ người khác xuống đơn giản như vậy, nếu chỉ có thế, không dùng là được rồi, sao lại gọi là ma công chứ?"

"Lễ nào công pháp này còn các cách dùng khác?"

Long y sư hỏi.

"Tu vi Long y sư là gì?"

Đỗ Cách hỏi.

"Kim đan đỉnh phong."

Long y sư vuốt râu mỉm cười:

"Bình thường chữa bệnh cho người ta nên chậm trễ tu vi, năm mươi năm rồi mới khó khăn tu luyện được đến kim đan đỉnh phong..."

"Long y sư có đồng ý tự mình cảm nhận uy lực công pháp sư môn ta không."

Đỗ Cách cười hỏi.

Long y sư sửng sốt, cười nói:

"Vương tiên sinh muốn vặt tứ chỉ của ta xuống sao?"

"Không vặt tứ chi, chỉ để Long y sư cảm nhận một cách dùng khác của công pháp này thôi."

Đỗ Cách thành khẩn đáp. "Cảm nhận thế nào?"

Long y sư hỏi.

"Long y sư đứng yên đừng cử động là được."

Đỗ Cách mỉm cười, đi đến bên cạnh Long y sư, giơ tay sờ hắn. Hai người tiếp xúc trong một thoáng, linh lực dư thừa trong cơ thể Long y sư đã chảy ra ngoài thông qua lòng bàn tay Đỗ Cách. Long y sư hoảng sợ, đột ngột lùi về sau một bước, vùng thoát khỏi bàn tay Đỗ Cách, nhưng áo khoác của hắn cũng trượt ra khỏi người. Hắn hoàn toàn không biết đã bị Đỗ Cách cởi áo khoác, khiếp sợ nhìn tay Đỗ Cách:

"Đây... đây..."

"Long y sư đã hiểu."

Đỗ Cách cười khổ, hai tay cầm áo khoác trả lại cho Long y sư, than thở:

"Đây là lý do tại sao sư phụ ta lại hủy công pháp này."

"Long sư huynh, xảy ra chuyện gì vậy?"

Những y tu còn lại chẳng hiểu ra sao.
Bình Luận (0)
Comment