Chương 485: Điều Khiển Phi Kiếm
Chương 485: Điều Khiển Phi KiếmChương 485: Điều Khiển Phi Kiếm
Đỗ Cách không để ý quy định giữa hoàng gia và tông môn. Chỉ cần để hắn tìm được cơ hội, cho dù không dùng linh lực, dùng thuộc tính siêu cấp, qua đó sờ Đan Tòng một lúc, cũng phải vặt đầu hắn ta xuống. Nhưng cái tên Đan Tòng này cứ như dự đoán được nguy hiểm, năm ngày trước không còn ra khỏi cửa nữa, tuyên bố với bên ngoài muốn xuất bản chỉnh sửa lại một tập thơ mới, không ai đến quấy rầy hắn. Có điều Đỗ Cách nghỉ ngờ, hắn đã thức tỉnh kỹ năng mới nào đó nên mới đóng cửa không ra ngoài.
Diêu Lương từ trên cây nhảy xuống, có lẽ sợ kinh động đến các ông lớn hợp thể cảnh của Giám Tu Viện, hắn không dùng phi kiếm, chỉ xài thân pháp, nhảy mấy cái, lộn vào viện tử của Đan Tòng, đi thẳng về phía thư phòng của Đan Tòng. Ánh mắt Đỗ Cách nhìn chằm chằm bóng dáng của Diêu Lương. Hắn vào viện tử của Đan Tòng không hề xảy ra chuyện gì cả. Nhưng khi hắn điều động linh lực, sử dụng phi kiếm, định đánh xuyên qua cửa sổ, chém chết Đan Tòng, chuyện kỳ lạ đã xảy ra. Trên cửa sổ của Đan Tòng, loáng thoáng lóe lên chữ "thuẫn", ngăn chặn phi kiếm của Diêu Lương. Ngay sau đó chữ "cấm" lại lập lòe dưới chân Diêu Lương. Diêu Lương như bị trói chặt, vùng vẫy tả xung hữu đột, vậy mà không thể xông ra khỏi phạm vi chữ "cấm" kia, tu vi hóa thần cảnh cứ như đồ trang trí, chẳng còn chút tác dụng. Tròng mắt Lê An Giang bỗng trợn to:
"Đây là thứ gì? Pháp thuật ư?"
Giờ phút này hắn không thể không tin về việc người loạn thế mà Đỗ Cách đã nói. Người tu hành đều dùng những cách tấn công thẳng thắn, cùng lắm là mấy chiêu trò sử dụng linh lực thôi, liều mạng đến cuối cùng cũng chỉ muốn so tu vi và cảnh giới. Nhưng cách mà Đan Tòng sử dụng đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của hắn. Trồi ra hai chữ đã vây nhốt cao thủ hóa thần cảnh, hệt như trong tiểu thuyết thần thánh. Nếu còn nhiều chữ như vậy nữa, chẳng phải ghê gớm lắm sao, còn ai là đối thủ của hắn nữa? Tu vi có ích gì? Đúng rồi! Vương Sùng bên cạnh mình, chỉ trong một ngày đã thăng lên hóa thần cảnh, cũng đã chứng minh tu vi vô dụng từ sớm... Yêu nghiệt! Đều là yêu nghiệt! Đỗ Cách bên cạnh, tròng mắt trợn trừng như muốn rớt ra, chậc, từ khóa của con hàng này là gì đây? Hình thức biểu hiện quá khó tin! Hắn đánh sống đánh chết mới miễn cưỡng tăng thực lực lên tu vi hóa thần cảnh, con hàng này tùy tiện viết hai chữ đã vây nhốt hóa thần cảnh! Còn khoa trương hơn cả Thao Thiết ban đầu nữa... Chẳng trách con hàng này chẳng hề lo sợ, không rời khỏi kinh thành để bái sư học nghệ, thì ra đã kéo được kỹ năng tương ứng khó tin như vậy! Hắn đúng mà, nhất định phải tốc chiến tốc thắng. Chờ mấy tên này trưởng thành, còn ai có thể đỡ nổi mấy kỹ năng lòe loẹt như vậy nữa? Lúc hai người ngây ngẩn, cửa sổ Đan Tòng đột nhiên bị đẩy ra, hắn nhìn Diêu Lương bị cấm chế vây nhốt, trở tay rút một tờ giấy, viết chữ "khống" lên đó. Xuyên qua cửa sổ mở toang, Đỗ Cách có thể thấy rõ ràng, trên bàn sách của hắn, bày đầy những trang giấy đã viết chữ. Có "trảm","hãm","hỏa","bay","trận","trọng", vân vân. Hắn ở trong thư phòng, múa bút thành văn, hoàn toàn không phải viết tập thơ gì cả, mà là những con chữ sở hữu năng lực đặc biệt này. Thị lực Đỗ Cách rất tốt, vừa nhìn đã thấy rất nhiều chữ viết đi viết lại, có nhiều con chữ viết xong, bị hắn vo lại ném dưới đất. Tỷ lệ! Trong đầu Đỗ Cách lóe lên, tìm ra sơ hở kỹ năng của hắn, mấy con chữ có uy lực cực lớn mà con hàng này viết ra hẳn là có tỷ lệ thành công. Hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Như vậy mới hợp lý! Nhạn qua nhổ lông và thay trời hành đạo của hắn phải tiếp xúc với cơ thể người mới được, không lý nào Đan Tòng chỉ viết vài chữ đơn giản đã đánh khắp thiên hạ không có địch thủ, vậy người khác còn chơi cái rắm ấy.......
Chữ "Khống" chợt lóe rồi biến mất, khắc lên trên cơ thể Diêu Lương.
Ngay sau đó, Diêu Lương lập tức không giãy giụa nữa, đứng ngơ ngác không nhúc nhích giống như một con rối gỗ, miệng Đan Tòng lúc đóng lúc mở như đang nói gì đó, chỉ có điều vì tĩnh âm nên bên phía Đỗ Cách không nghe được gì cả.
"Tiểu sư đệ, chúng ta phải làm sao đây?"
Lê An Giang hỏi.
"Đánh cái con khỉ khô, đã đến mức này rồi, đương nhiên cứu người là quan trọng nhất."
Đỗ Cách hơi suy ngẫm, linh lực đã điều khiển phi kiếm, kéo ra một vệt sáng tắng, chém thẳng về phía sân của Đan Tòng.
Cảnh giới Kim Đan đã có thể điều khiển phi kiếm giết người từ xa, cảnh giới Hóa Thần sẽ cảm nhận linh khí càng nhạy bén hơn, điều khiển phi kiếm giết người từ xa dễ dàng như cá gặp nước, còn linh hoạt hơn đích thân tự cầm kiếm giết người rất nhiều.
Lúc nãy Diêu Lương còn kiêng dè Giam Tu Viện trong kinh thành cho nên mới đích thân đi qua đây giết người.