Chương 486: Đánh Phủ Đầu
Chương 486: Đánh Phủ ĐầuChương 486: Đánh Phủ Đầu
Hiện tại Đan Tòng bày ra kỹ năng khác hẳn với người thường, Đỗ Cách làm gì còn rảnh để ý nhiều chuyện như thế chứ?
Có súng ngắm, cần gì còn phải chạy qua đó lụm đao đi chém người.
Hắn cũng muốn xem thử chữ viết do Đan Tòng viết ra có uy lực mạnh đến mức nào?
Trong chớp nhoáng.
Phi kiếm của Đỗ Cách giống như một viên đạn pháo, đánh trúng bức tường của sân Đan Tòng.
Sau đó trường kiếm lại bay múa.
Trong tích tắc đã phá nát bức tường vây quanh sân của hắn ta, tất cả mọi thứ trong sân đều được phơi bày rõ ràng dưới ánh mắt của Đỗ Cách.
Nương theo ánh trăng, hắn thấy rất rõ ràng, ở các vị trí khác nhau trong sân đều tràn ngập đầy chữ "cấm" lớn nhỏ, Diêu Lương chỉ là vô tình đạp trúng một trong số đó mà thôi.
Phá tường xong, phi kiếm lại bay một vòng, chuyển mục tiêu về phía mái nhà của Đan Tòng.
Nếu kỹ năng của Đan Tòng phải thông qua chữ viết mới có thể phát huy, vậy thì chôn hắn ta và chữ của hắn ta vào trong phòng là được.
Đỗ Cách đã không rảnh quan tâm đến Giam Tu Viện, Lê An Giang bất đắc dĩ than nhẹ, theo sát Đỗ Cách, điều khiển phi kiếm chém qua đó, nếu đã ra tay thì đương nhiên phải đánh nhanh thắng nhanh.
Hai thanh phi kiếm bay lên bay xuống.
Phòng ốc được chế tạo từ gạch đá giống như một miếng đậu hủ, bị chúng nó cắt xẻ đập nát...
Nhưng khi phi kiếm chạm vào thư phòng của Đan Tòng, một chữ "Kiên" đột nhiên chợt lóe rồi biến mất, phi kiếm giống như chạm phải tường đồng vách sắt, bắn ra tia lửa, không thể nào gõ nát được viên gạch đá kia.
Lúc này, Đan Tòng cũng nhìn về phía hai người Đỗ Cách, hơi nhíu mày, nhưng cũng không có bất cứ hành động gì.
Hiển nhiên, dựa vào năng lực của hắn ta là không có cách nào quăng chữ viết ra xa đến thế.
Hắn ta chần chừ một lúc rồi quay về phòng, cầm lấy một tờ giấy trắng viết chữ "Rồng" đặt trên bàn sách, vung tay ném nó ra ngoài cửa sổ.
Rồi sau đó, một con rồng đen từ trên mặt giấy xông ra, gầm gừ lao thằng về phía hai người Đỗ Cách.
"Rồng."
Lê An Giang thay đổi sắc mặt, vội vàng triệu hồi phi kiếm về, đón đánh con rồng đen kia.
Keng!
Phi kiếm chém lên cổ rồng đen, phát ra tiếng giòn vang, lại bị đội ngược ra một bên, không thể nào phá hủy lớp phòng ngự của rồng đen.
Thấy cảnh này, Đan Tòng cong môi lộ ra chút ý cười, nói gì đó với Diêu Lương đang đứng trong sân. Diêu Lương xoay người, điều khiển phi kiếm chém về phía Đỗ Cách, từ bên cạnh giúp đỡ con rồng đen kia.
Quá trâu bò!
Chỉ một chữ Khống đã biến một cao thủ Hóa Thần Cảnh thành con rối, lại viết một chữ Rồng là có thể triệu hồi ra một con rồng thật...
Đúng là cái tên này không cần thiết bái sơn môn tu hành gì hết. Nếu hắn ta may mắn khống chế được một tên Đại Thừa Cảnh là có thể một bước lên trời luôn.
Kỹ năng này vào tông môn ngược lại sẽ không dùng tốt.
Đỗ Cách triệu hồi phi kiếm, chặn phi kiếm của Diêu Lương lại, ngẩng đầu nhìn rồng đen đang há to miệng cắn, lắc đầu duỗi tay đánh phủ đầu nó.
Thứ hắn không sợ nhất chính là đánh cận chiến.
Bàn tay và đầu rồng vừa mới chạm vào đã lập tức dời ra.
Ngay sau đó, con rồng đen lúc nãy còn đang diễu võ dương oai đã lập tức biến thành từng vệt mực nước, vẩy xuống dưới đất.
Nụ cười của Đan Tòng cương cứng ở trên mặt.
Lê An Giang thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn vết mực trên lòng bàn tay, Đỗ Cách lắc đầu, thì ra là mực, vậy chắc là không có vấn đề gì.
"Chưởng môn sư huynh, mau yểm hộ ta."
Đỗ Cách quay đầu gọi, vận chuyển linh lực, lao về phía sân Đan Tòng giống như một tia chớp màu đen.
Nhìn Đỗ Cách xông đến, Đan Tòng rõ ràng rất hoảng loạn, luống cuống tay chân dán đủ loại chữ viết lên cơ thể bản thân, có "Mẫn","Lực","Thuẫn" vân vân, đồng thời hắn ta còn chỉ huy Diêu Lương đi cản chân Đỗ Cách.
Nhưng Đỗ Cách đã nhìn thấu kỹ năng của hắn ta, bay sát đất, bàn tay vừa vồ vừa chộp, mấy chữ viết dán trên mặt đất đều bị hắn bóc ra ngoài, biến thành từng vệt mực nước, mất đi tác dụng.
Cảnh giới của Diêu Lương vốn dĩ thấp hơn Đỗ Cách rất nhiều, tốc độ cũng nhanh không bằng Đỗ Cách.
Đỗ Cách đi đến bên cạnh hắn ta, lại sờ soạng thêm lần nữa, lập tức bắt được từ Khống trên người hắn ta ra, để hắn ta tỉnh táo lại.
Thấy cảnh này, Đan Tòng tuyệt vọng, hắn ta nhìn Đỗ Cách, giãy giụa lần cuối cùng:
"Ngươi là ai? Đừng xúc động, ta hạng bảy, giết ta thì sẽ thay thế vị trí của ta, ngươi phải suy nghĩ cho cẩn thận đó."
Đỗ Cách không thèm để ý đến hắn ta, mà lại giơ tay đặt lên vách tường thư phòng của hắn ta, có lẽ Đan Tòng đã viết chữ "Kiên" ở bên trong, đứng ở bên ngoài không thấy chữ viết.
Nhưng Đỗ Cách không thèm để ý, Nhạn quá rút mao không rút được chữ, không lẽ còn không phá được căn nhà này sao?
Từ "Kiên" của Đan Tòng có thể ngăn cản phi kiếm, nhưng lại không thể cản được Nhạn quá rút mao, từng cục gạch lần lượt bị Đỗ Cách rút ra, một lúc sau đó chất đầy đất.