Chương 487: Người Trong Loạn Thế
Chương 487: Người Trong Loạn ThếChương 487: Người Trong Loạn Thế
Thấy cảnh như thế, Đan Tòng càng thêm hoảng loạn:
"Người anh em, chúng ta có thể hợp tác. Năng lực của ngươi khắc chế năng lực của ta, ta có thể làm đàn em của ngươi..."
Mỗi một chiến sĩ trong chiến trường dị tỉnh đều sẽ không từ bỏ bất cứ cơ hội sống sót nào.
Vèo!
Phi kiếm lao vút từ ngoài sân vào, chém thẳng vào cổ Đan Tòng.
Keng.
Một tiếng giòn tan, chữ "thuẫn" chợt lóe rồi biến mất, phi kiếm lại bị đẩy lùi sang một bên.
Đỗ Cách làm một lúc hai việc, vừa tập trung phá dỡ phòng ốc, vừa điều khiển từ xa phi kiếm, phá hư tất cả mọi thứ trong nhà, bao gồm cả những chữ viết mà hắn ta đã viết sẵn từ trước.
Trước khi được kích hoạt, những chữ viết kia dường như chỉ là giấy trắng mực đen bình thường, phi kiếm xé nát chúng nó vô cùng dễ dàng.
Thấy cảnh này, mặt Đan Tòng lại càng trắng, gầm rú thét lên:
"Mẹ nó mới có hai tháng thôi, ngươi nhất quyết muốn đuổi tận giết tuyệt thế sao? Ta là tiến sĩ tân khoa, ngươi chơi lớn như thế chỉ vì muốn giết ta, ngươi có thể trốn thoát khỏi sự đuổi giết của Giam Tu Viện sao?"
Ngay từ lúc Đỗ Cách dùng phi kiếm phá nhà cửa thì tu sĩ của Giam Tu Viện đã chạy đến rồi, tiến sĩ tân khoa bị đâm ngay trước mặt bọn họ, chẳng khác nào leo lên đầu bọn họ ngồi, vả mặt bọn họ.
Hắn ta vốn định bước lên cản Đỗ Cách lại.
Nhưng ngay sau đó, lập tức thấy Đan Tòng thả rồng đen ra.
Trong nháy mắt kia, tu sĩ giam tu viện lập tức ngơ ngác.
Sau đó, hắn ta không chút do dự xoay người đi tìm viện binh, pháp thuật của Đan Tòng đã vượt qua sự hiểu biết của hắn ta về cách chiến đấu giữa các tu sĩ, hơn nữa đối phương có hai tên Hóa Thần Cảnh, hắn ta cũng không phải là đối thủ.
Đan Tòng mới vừa nhắc đến Giam Tu Viện.
Vô số thanh phi kiếm đột nhiên từ chân trời phóng lên, đâm về phía Đỗ Cách còn đang phá nhà, đồng thời một giọng nói hùng hồn như tiếng sấm vang từ xa xa truyền đến:
"Là tu sĩ của môn phái nào dám gây chuyện ở kinh thành?"
Nghe được giọng nói này, Đan Tòng vui mừng khôn xiết, gân cổ lên hô to:
"Tiến sĩ tân khoa Đan Tòng gần đây lĩnh ngộ được thần thông văn tâm, sẵn lòng phụng hiến nó cho Giam Tu Viện, Xin vài vị viện sử cứu mạng ta, cứu ta thoát khỏi tên hung đồ này."
"Tiểu sư đệ, là cao thủ Luyện Hư Cảnh, chúng ta đi trước đi!"
Giọng nói hoảng loạn của Lê An Giang truyền đến.
"Đi? Ai cũng không thể đi!"
Còn chưa dứt lời, một bóng dáng đã xuất hiện trên bầu trời trên sân của Đan Tòng, hắn ta lơ lửng giữa không trung, giống như một vị ma thần, linh khí trong không khí giống như cũng bị giam cầm lại, không hề lưu động nữa.
Mười mấy thanh phi kiếm liên hoàn xuyên qua trên không trúng, từ các góc độ chém về phía ba người Đỗ Cách, chặn đứng tất cả đường chạy trốn của bọn họ.
Lê An Giang và Diêu Lương vốn còn đang điều khiển phi kiếm nhẹ nhàng như cá gặp nước, nhưng sau khi Luyện Hư Cảnh xuất hiện, phi kiếm của bọn họ giống như bị trễ nãi, giật tới giật lui, không thể nào chỉ huy được, bọn họ bất đắc dĩ chỉ có thể cầm phi kiếm, giúp Đỗ Cách ngăn cản đòn tấn công của giam tu sử Luyện Hư Cảnh.
Linh lực bị giam cầm, bọn họ chỉ có thể dựa vào linh lực tích lũy trong cơ thể để chiến đấu, khó tránh khỏi đỡ chỗ này không đỡ được chỗ khác, chỉ trong chốc lát cơ thể của bọn họ đã bị chém bị thương vài chỗ.
Mà phi kiếm của Luyện Hư Cảnh có chất lượng cao hơn mấy người Lê An Giang rất nhiều.
Trong từng tiếng leng keng leng keng, chỉ trong chốc lát, phi kiếm của hai người Lê Diêu đã bị mẻ rất nhiều lỗ, không bao lâu sau sẽ bị chém đứt.
Mấy người Lê An Giang hối hận đến xanh cả ruột.
Quả nhiên là người trong loạn thế!
Còn chưa trưởng thành đã tạo ra kiếp nạn lớn như thế cho Y Tiên Môn, chờ trưởng thành lên rồi, bọn họ còn phải ứng phó như thế nào nữa đây?
Lại nghĩ đến còn có tám người như thế.
Trong lòng Lê An Giang cực kỳ tuyệt vọng, tại sao muốn làm y đạo phát triển mạnh mẽ lại khó như thế chứ!
Có thuộc tính bổ trợ, động tác của Đỗ Cách vô cùng nhanh nhẹn, trong khoảng thời gian ngắn, phi kiếm của Luyện Hư Cảnh cũng không thể tổn thương đến hẳn, hắn vẫn cứ tập trung phá nhà, quay đầu lại đã thấy phi kiếm của hai người Lê An Giang sắp sửa bị gãy làm đôi.
Đỗ Cách trở tay quăng hai cục gạch xanh qua:
"Sư huynh, xài cái này đi."
Từ nãy đến giờ hắn chỉ đang phá nhà, nhưng vẫn chưa từng lấy vết mực ra, những cục gạch xanh bị dỡ bỏ kia vẫn được chữ "Kiên" bổ trợ, có được thuộc tính kiên cố không có gì phá vỡ được, hiệu quả còn tốt hơn phi kiếm rất nhiều.
Quả nhiên, sau khi đổi thành gạch rồi, phi kiếm của Luyện Hư Cảnh cũng tạm thời không thể phá vỡ được lực phòng ngự của hai người Lê Diêu.
Thấy cảnh này, ánh mắt của tên giam tu sử Luyện Hư Cảnh càng thêm nóng cháy, thần thông của Đan Tòng quá mạnh, Giam Tu Viện nhất định phải cứu được hắn ta, có hắn ta, Giam Tu Viện sẽ không bao giờ cần phải nể mặt những đại tông môn kia nữa.