Chương 488: Thuộc Tính
Chương 488: Thuộc TínhChương 488: Thuộc Tính
Sau khi móc ra một lỗ hổng đủ để một người chui qua rồi, Đỗ Cách nhìn Đan Tòng cười mỉm, giả vờ như muốn chui vào bên trong thư phòng.
Sắc mặt Đan Tòng lập tức thay đổi kịch liệt, đập một chữ "bay" lên người mình, hắn ta xuyên qua cửa sổ lao ra ngoài, lập tức bay thẳng về phía giam tu sử trên bầu trời nói:
"Giam tu sử, cứu ta..."
Nhưng tốc độ của Đỗ Cách lại càng nhanh hơn.
Hắn quơ gạch đập bay thanh phi kiếm đang chém vào cổ của hắn, hơi nghiêng người rồi vụt chạy đến phía sau lưng Đan Tòng, dùng một bàn tay bóp chặt cổ hắn ta, một tay khác vừa vỗ vừa đánh liên tục lên cơ thể tên này, tứm ra một đống vết mực nước, sẵn tiện còn lột sạch quần áo của hắn ta luôn.
Thuộc tính của Đỗ Cách hơn xa Đan Tòng, lại có tu vi Hóa Thần Cảnh bổ trợ, cho dù Đan Tòng đã gia tăng độ nhanh nhẹn cho bản thân rồi nhưng cũng không thể so sánh với tốc độ của Đỗ Cách.
Dưới tình thế cấp bách, Đan Tòng trở tay vỗ về phía Đỗ Cách.
Nhưng không có chữ viết hỗ trợ, hắn ta cũng chỉ là một người thường có giá trị thuộc tính cao mà thôi.
Đỗ Cách nhẹ nhàng cọ nhẹ trên cánh tay của hắn ta, đã lập tức cuỗm luôn cánh tay của tên này.
"Tặc tử, ngươi dám?"
Giam tu sử Luyện Hư Cảnh hoảng sợ biến sắc mặt, tất cả phi kiếm đang tấn công hai người Lê Diêu đều lao về phía Đỗ Cách.
Đỗ Cách chuyển tay dời đến trên cổ Đan Tòng.
Phi kiếm ở đằng sau lập tức dừng lại.
"Buông hắn ra, nếu không ta sẽ làm ngươi chết không có chỗ chôn."
Giam tu sử xanh mặt nói.
"Ta không thả đó."
Cảm nhận được linh lực trong cơ thể đang cuồn cuộn liên tục tràn vào bên trong cơ thể Đan Tòng, Đỗ Cách nhìn giam tu sử trên bầu trời, xoay người hô to:
"Hai vị sư huynh, gom hết tất cả gạch trên mặt đất, đi thôi. Chúng ta có con tỉn, tên giam tu sử kia không dám làm gì chúng ta đâu!"
Giam tu sử hơi suy nghĩ, phi kiếm lại lao về phía Đỗ Cách.
Cánh tay đang bóp cổ Đan Tòng của Đỗ Cách siết càng chặt hơn.
Phi kiếm lại dừng lại.
"Đừng lộn xộn nha, giam tu sử đại nhân, trước khi phi kiếm của ngươi đâm chết ta thì hắn cũng đã đầu mình hai nơi rồi."
Đỗ Cách cười uy hiếp:
"Giữ mạng hắn, nói không chừng còn có cơ hội cứu hắn ta, chỉ một chữ viết là có thể triệu hồi một con rồng đen, thần thông lợi hại biết bao nhiêu, ngươi cũng không nỡ làm hắn chết đúng không?”
"Ta khuyên ngươi tốt nhất là thả hắn ra, tu vi của ba người các ngươi cũng chỉ đến Hóa Thần, nếu làm hắn bị thương, không ai có thể trốn thoát được." Giam tu sử lạnh lùng nói.
"Muốn ta thả hắn thì cũng phải đợi đến khi rời khỏi địa giới kinh thành!"
Đỗ Cách cười cười:
"Cho ngươi một cơ hội, đi theo chúng ta đến một nơi an toàn, thả chúng ta đi, ta sẽ trả cho ngươi người sống. Chúng ta cũng chỉ là được người khác nhờ vả đến giết tên này, nếu biết trước khó giết như thế thì lúc đó phải đòi nhiều tiền hơn rồi..."
Đan Tòng không nói tiếng nào.
Hắn ta đương nhiên biết rõ nội tình của Đỗ Cách, nhưng dưới tình huống có hi vọng sống sót, bại lộ sẽ chẳng có ý nghĩa gì, chẳng có ích lợi gì với hắn ta cả.
Đỗ Cách muốn sống, hắn ta cũng muốn.
Như vậy, xác suất Đỗ Cách giết chết hắn không quá cao.
Chiến sĩ dị tỉnh chưa bao giờ chơi một mạng đổi một mạng.
Lê An Giang và Diêu Lương tự ôm mười mấy cục gạch, điều khiển phi kiếm, đứng ở bên cạnh Đỗ Cách, gật đầu nhìn hắn,
Đỗ Cách nhét cánh tay hắn vừa mới kéo xuống vào trong lòng Đan Tòng, bóp cổ hắn ta, gọi hai người kia:
"Đi thôi. Giam tu sử đại nhân, chúng ta không làm vụ làm ăn này nữa, ngươi cũng biết điều chút đi, chỉ một mình ngươi đi theo, nếu không chúng ta liều mạng giết chết con tin, cũng muốn cá chết lưới rách với ngươi."
Giam tu sử lạnh lùng nhìn Đỗ Cách, không nói một lời, giống như đang suy nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể cứu Đan Tòng an toàn thoát khỏi tay Đỗ Cách.
Ba người Đỗ Cách cưỡi phi kiếm, bay lướt qua dưới chân giam tu sử, trong nháy mắt đã bay ra khỏi kinh thành.
Bay đi ước chừng năm dặm, cảm giác giam cầm biến mất, sự lưu động của linh khí cũng khôi phục bình thường.
Giam tu sử cũng không đạp lên phi kiếm, cứ thế lơ lửng ở giữa không trung, không nhanh không chậm đi theo bọn họ, giống như tản bộ trên sân vắng, trước sau vẫn luôn giữ khoảng cách năm dặm, hắn ta cũng biết được phạm vi áp chế linh khí của bản thân, sẽ không bức bách Đỗ Cách quá mức.
"Tiểu sư đệ, làm sao đây?"
Lê An Giang thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn giam tu sử, trong lòng rất sốt ruột:
"Ta chưa bao giờ biết Luyện Hư Cảnh lại mạnh như thế, cho dù là giết hắn hay thả hắn thì hắn cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta."
"Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, rời khỏi kinh thành trước đã."
Đỗ Cách nói:
"Nếu chỉ có một mình hắn thì còn dễ, lỡ như kinh động đến Luyện Hư Cảnh khác, hoặc là lão quái vật Hợp Thể Cảnh đến, vậy mới là tiêu đời thật, bây giờ còn chưa đến mức..."