Chương 497: Luyện Tay Nghề
Chương 497: Luyện Tay NghềChương 497: Luyện Tay Nghề
Đỗ Cách cười cười, lại vươn tay ra vẫy một cái chân khác của hắn lại, rồi thành thạo nối liền giúp hắn:
"Cử động thử đi, xem thử kỹ thuật của ta thế nào?"
Đàn Tòng thử nhấc chân, cảm thấy linh hoạt như thường, thế là hắn nhấp môi dưới:
"Cánh tay đâu?"
"Từ khóa của ngươi là cái gì?"
Đỗ Cách ngừng lại, cười tủm tỉm nhìn hắn.
"Trước tiên nối lại cánh tay của ta đã, giá trị vũ lực của ngươi cao hơn ta nên ta không trốn được, một khi ta hoàn chỉnh thì mới có thể hợp tác với ngươi..."
Vì mất rồi mà lại có được nên Đàn Tòng vô cùng kích động, cũng thấy tia hi vọng.
Nhưng hắn vẫn chưa hài lòng với việc chỉ có được hai chiếc chân, một cơ thể hoàn chỉnh thì mới có thể chạy trốn khỏi Y Tiên môn được.
HíI
Lại một cơn đau đớn truyền đến.
Đàn Tòng trợn to hai mắt không dám tỉn, vì hắn thấy chân của mình lại bị bẻ xuống:
"Ngươi làm gì đấy?"
"Nối thêm mấy lần để luyện tay nghề."
Đỗ Cách nói:
"Để tránh sau này ta không thể làm giải phẫu cho người khác, vết thương của ngươi khép lại nhanh, suy cho cùng dùng ngươi để luyện tập cũng tốt hơn bắt những người ở đây để luyện tập. Đương nhiên, ta cũng có thể bắt thêm nhiều chiến sĩ dị tỉnh đến đây, có lẽ ta cũng phải nối tứ chỉ cho họ. Ngươi cũng biết đấy, tốc độ khép lại vết thương của mọi người quá nhanh. 8958
Ví dụ như, ta lấy lá gan của ngươi ra thì nhất định phải lắp gan lại trước khi da bụng của ngươi khép lại, còn phải lách qua mạch máu, nối dây thần kinh, các bước rất cầu kỳ..."
"Ngươi hoàn toàn chẳng muốn hợp tác với ta."
Đàn Tòng cả giận nói, tháo bắp đùi chỉ đau đớn một lát, những đau đớn này không hề đáng kể chút nào đối với chiến sĩ dị tỉnh.
Trước khi vào chiến trường dị tỉnh, có ai chưa từng chết vài lần, mấu chốt là hành vi của Đỗ Cách quá sỉ nhục người khác.
"Lão Đan, ta thật lòng muốn hợp tác với ngươi."
Đỗ Cách điều khiển dao giải phẫu, lại nối liền bắp đùi cho hắn.
Sau đó, thật sự xẻ cái bụng của hắn ra, bắt đầu luyện tập kỹ thuật nối nội tạng.
Vào giây phút này, Đàn Tòng chính là "người thầy không bục giảng" (1) của hắn.
(1) Người thầy không bục giảng: tên gọi trân trọng dành cho người hiến xác cho y học.
Đỗ Cách vừa tập trung tỉnh thần luyện tập giải phẫu ở trên người Đàn Tòng, vừa nói chuyện với hắn:
"Ta khác với những người khác, ta muốn thay đổi một vài thứ." "Thay đổi cái gì?"
Đàn Tòng nhìn Đỗ Cách lúc thì lấy gan hắn ra, lúc thì lấy dạ dày của hắn ra mà khóe mắt co giật không ngừng.
Mặc dù biết Đỗ Cách sẽ trả nội tạng lại, vết thương cũng sẽ khép lại.
Nhưng trong lòng hắn vẫn sợ hãi liên hồi, khuôn mặt co giật liên tục, vì hình ảnh này quá kỳ dị, hắn không thể không nhắm hai mắt lại, ép buộc mình không nhìn hình ảnh đáng sợ kia nữa.
"Thay đổi vận mệnh bị Giải trí Phiếm Vũ Trụ điều khiển của mọi người, cố gắng giúp càng nhiều người sống sót."
Đỗ Cách nói:
"Tổng cộng có mười tỉnh cầu tham dự chiến trường dị tỉnh, chỉ cần mỗi tỉnh cầu đều có thể giành được một vị trí trong top mười thì tất cả mọi người đều có thể sống sót, đơn giản có người có cuộc sống kém hơn một chút, có người có cuộc sống khá hơn một chút. Dù sao cũng tốt hơn việc để tài nguyên tập trung trên một tỉnh cầu, mà trên mấy tỉnh cầu còn lại thì có rất nhiều người chết đói..."
"Ngây thơ."
Đàn Tòng xì cười một tiếng:
"Sẽ không có ai tin tưởng ngươi đâu."
"Ngây thơ cũng được, ngu xuẩn cũng được, chung quy cũng phải có người làm chuyện này."
Đỗ Cách thở dài một tiếng, nhanh chóng trả hết nội tạng của hắn trở về với vị trí của nó, nhìn thân thể hắn lành lại rồi nói:
"Không thử xem thì sao mà biết được! Đàn Tòng, ngươi cùng lắm là hai mươi tuổi đúng không, mới sống trên chiến trường dị tỉnh khoảng hai tháng, thật sự muốn chết sao?"
Đàn Tòng rơi vào trầm mặc.
"Thử hợp tác với ta đi! Ta dạy cho ngươi một ít phương pháp tu hành, nếu khi nào ngươi cảm thấy ta phản bội ngươi thì ngươi có thể sử dụng linh lực để tự sát, bỏ dở sự hợp tác của chúng ta bất cứ lúc nào."
Đỗ Cách nhìn Đàn Tòng, cười cười rồi nói:
"Trong kinh mạch của ngươi sẽ bị ta truyền lượng lớn linh lực, cộng thêm thiên phú của chiến sĩ dị tỉnh, một khi tu hành thì tốc độ sẽ rất nhanh, thực lực càng cao, càng có cơ hội nắm giữ vận mệnh của mình, không phải sao? Chết rồi thì thật sự chẳng có gì cả."
Ngươi bỏ dở hợp tác thì sẽ giết ta, còn ta bỏ dở hợp tác thì phải tự sát?
Lợi ích gì cũng phải để ngươi chiếm đúng không?
Đàn Tòng oán thầm một tiếng, biết vận mệnh của mình không do mình làm chủ, hừ nói:
"Ngươi đồng ý dạy ta tu hành?"
"Đương nhiên, thậm chí ta có thể giúp ngươi nổi tiếng."
Đỗ Cách nói:
"Ngươi gia tăng thực lực nhờ vào truyền bá thơ ca đúng không, vậy ngươi viết thơ, ta tìm người xuất bản giúp ngươi, đủ thành ý rồi nhỉ!"
Đàn Tòng nhìn Đỗ Cách, như đang suy xét thiệt hơn.