Chương 499: Tăng Cường Thiện Chí
Chương 499: Tăng Cường Thiện ChíChương 499: Tăng Cường Thiện Chí
"Lão Đan, ta đã thể hiện thành ý của mình, tiếp theo đến lượt ngươi."
Đỗ Cách cười ôn hòa, vươn tay chỉ về phía giấy và bút, chỉ thấy một tia linh khí cuốn cục mực tàu lên, giúp Đàn Tòng mài mực.
"Ta có thể mặc một bộ quần áo được không?"
Đàn Tòng cúi đầu liếc nhìn thân thể trần truồng của mình, thử hỏi.
Lúc nằm vì bị chém mất tứ chỉ thì không cảm thấy thế nào, nhưng sau khi khôi phục lại ở cùng với một đại nam nhân như Đỗ Cách trong một căn phòng, điều này khiến hắn cứ cảm giác mình không được tự nhiên.
"Lão Đan, quá đáng ghê! Nào có ai được voi đòi tiên như ngươi."
Đỗ Cách nhíu mày, nói:
"Y Tiền cốc toàn là đại nam nhân, mặc quần áo có ích lợi gì? Mặc dù cũng có nữ nhân nhưng mặc quần áo lại càng phiền toái. Viết chữ đi, trong lòng không suy nghĩ bất kỳ chuyện gì khác, không bị ràng buộc, như vậy có thể giúp trái tim của ngươi tĩnh lặng lại nhanh hơn."
Đàn Tòng biết mình chưa hoàn toàn được Đỗ Cách tín nhiệm, thế là hít một hơi rồi cầm lấy bút lông, thấm ít mực nước:
"Viết chữ gì?"
Đỗ Cách không chút nghĩ ngợi:
"Kiên, mẫn, thủy, hỏa, phong, nhuệ... các chữ có thể tăng cường thể chất hoặc là có thể bổ sung cho binh khí."
Tay của hắn kề sát ở trên cổ Đàn Tòng:
"Lão Đan, việc ta giúp ngươi nối lại tứ chỉ đã thể hiện thành ý của ta. Nhưng ngươi vẫn chưa đạt được sự tin tưởng của ta, một khi để ta thấy nét bút của ngươi không dúng, viết ra mấy chữ có thể làm hại ta như 'phong' 'cấm' 'khốn' thì đầu của ngươi sẽ bị bán cho ta."
Y Giả Nhân Tâm chỉ có thể tăng cường thiện chí của người khác đối với mình, sẽ không thay đổi tư tưởng của người khác.
Về mặt lý thuyết thì những người thân thiết với mình sẽ không hại mình, nhưng Đỗ Cách là người cẩn thận, hắn vĩnh viễn sẽ không giao mạng của mình vào trong tay người khác.
Có lúc 'ta chỉ vì muốn tốt cho ngươi' cũng có thể hại người.
Sự cẩn thận sẽ tạo nên con thuyền vạn năm. (3)
(3) Khi cẩn thận thì sẽ không dễ mắc sai lầm, như thế mới có thể phát triển lâu dài bền vững.
Đàn Tòng thở dài bất đắc dĩ một tiếng, nhấc bút viết một chữ 'kiên' lên giấy.
Sau đó hắn nhíu mày lại rồi ném tờ giấy sang một bên, đổi một tờ giấy khác rồi tiếp tục viết chữ 'kiên', vừa viết vừa giải thích:
"Chữ có hiệu quả đặc biệt thì sẽ tuôn ra hào quang màu vàng óng lúc được viết xong, tỷ lệ thành công rất thấp, thực ra giấy mà ngươi chuẩn bị vẫn chưa đạt. Muốn Một Chữ Định Càn Khôn thì trên mỗi trang giấy chỉ có một chữ, như vậy mới có hiệu quả."
Nghe vậy.
Đỗ Cách phất tay đánh ra vài đạo linh lực, cắt tờ giấy ở trước mặt hắn thành bốn phần rồi ra hiệu cho tên kia tiếp tục. Sau đó lại gọi đệ tử hầu hạ hắn ở ngoài động tiến vào, sai hắn mang tất cả giấy ở trong Y Tiên môn đến đây.
Tay của Đỗ Cách vẫn luôn đặt ở trên cổ Đàn Tòng, vậy nên Đàn Tòng không dám làm bừa, đàng hoàng viết ra chữ kiên, mãi đến tận khi viết hỏng hơn ba trăm chữ thì mới có một chữ 'kiên' tuôn ra ánh sáng màu vàng chói mắt ở trên giấy, sau đó lại cấp tốc ẩn đi.
Đàn Tòng cầm lấy chữ 'kiên' kia, thở phào nhẹ nhõm:
"Cuối cùng cũng coi như xong rồi. Tỷ lệ viết ra chữ có được hiệu quả đặc biệt là rất thấp. Lúc trước, ta viết khoảng hơn một ngàn chữ 'kiên' thì mới hoàn thành được một cái.
Chữ càng loại hại thì xác suất càng thấp.
Ta viết khoảng ba ngày ba đêm mới viết thành công chữ Tlong' kia. Nếu không phải bởi vì viết chữ 'long' thì ta còn có thể viết ra càng nhiều chữ lợi hại hơn, cũng không đến nỗi khi các ngươi đánh tới mà trong tay chỉ có mấy chữ đó để dùng.
Ta vốn tưởng rằng chữ Tlong' kia là con át chủ bài hộ mệnh, kết quả bị người tiện tay phá tan. Ngươi không biết lúc ấy ta tuyệt vọng thế nào đâu..."
"Ngươi có từng suy nghĩ đến việc chuyển sang viết chữ 'thần' hoặc là 'tiên' không? Đỗ Cách nhận lấy tờ giấy ghi chữ 'kiên' từ trong tay hắn, sau đó thử vứt lên trên bàn, kết quả tờ giấy kia lại nhẹ nhàng rơi trên mặt bàn, không kích phát được bất kỳ hiệu quả nào.
"Viết một chữ Tlong' đã tiêu tốn mất thời gian ba ngày ba đêm của ta. Nếu thật sự viết một chữ 'tiên' thì không chừng phải mất mấy năm nữa!"
Đàn Tòng cười khôt một tiếng:
"Nếu xếp hạng của ta kém, nói không chừng có thể dùng mấy năm mài kiếm, trực tiếp viết một chữ 'tiên', một lần định càn khôn.
Nhưng vì nằm trong top mười nên ta không dám mạo hiểm lớn như vậy để nghiên cứu một chữ. Hơn nữa ta cũng không biết viết thành công chữ 'tiên' thì sẽ có hiệu quả gì? Nếu tạo ra một vị thần tiên rác rưởi, nói không chừng mấy tháng hoặc mấy năm đều thành công cốc. Lại như chữ long bị ngươi tiện tay đánh tan kia..."
Đỗ Cách nhặt tờ giấy có chữ 'kiên' kia lên lần nữa:
"Có thể sử dụng nó ở trên người ngươi không?"