Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 514 - Chương 514: Phối Hợp

Chương 514: Phối Hợp Chương 514: Phối HợpChương 514: Phối Hợp

"Bây giờ mới là thần thông này..."

Viện trưởng dùng linh lực mô phỏng ra một cánh tay, lấy chưởng làm đao chém về phía cổ tay của Đỗ Cách, trong phạm vi chế ngự của chữ 'Cấm', ngoại trừ việc di chuyển ra thì hắn có thể sử dụng một số hành động nhỏ.

Đỗ Cách nhanh chóng rút tay lại, đồng thời cũng lấy bộ tóc trắng của hắn.

Vứt mái tóc xuống đất, Đỗ Cách cười bất đắc dĩ.

"Viện trưởng, thần thông của Đan Tòng là văn tâm, còn thần thông của ta là đạo trời. Đạo của trời, bổ ít nhưng tổn nhiều. Đạo trời của ta chưa tu thành, mỗi lần dời tay thì nhất định sẽ mang đi một thứ từ trên cơ thể của ngươi, vậy nên ngươi tốt nhất là đừng nên phản kháng."

"Tu hành để Hợp Thể Cảnh không phải chuyện dễ dàng, lần này là mái tóc, lần sau nếu là cả cái đầu thì ta nghĩ dù ngươi có là Hợp Thể Cảnh thì cũng không thể chuyển thế trùng tu..."

Viện trưởng không khỏi ngơ ngác nhìn quần áo, tứ chi, cùng với mái tóc rơi trên đất.

Đỗ Cách vỗ tay.

"Chư vị trưởng lão, xin hãy cởi quần áo ra."

Những trưởng lão của Giám Tu Viện đều sửng sốt.

Chỉ có Trần Đạt là phản ứng nhanh nhất, thuần thục cởi quần áo trên người mình ra.

Ánh mắt của Đỗ Cách đảo qua những người còn lại, những người này cũng tỉnh táo lại, nhanh tay cởi quần áo trần trụi thân trên.

Viện trưởng giương mắt nhìn, khoé mắt chẳng hiểu sao lại co giật vài cái. Chỉ thấy trên người của mấy trưởng lão này đều là vết sẹo, chủ yếu tập trung ở những điểm nối giữa cánh tay, vai và bụng, thậm chí còn có người có cả vết sẹo mới.

Dưới sự trợ giúp của dược vật và linh lực, tốc độ khôi phục của các tu sĩ cũng nhanh hơn nhiều, nhưng chung quy thể chất của bọn không bằng với chiến sĩ dị tỉnh, cho nên trên người đều là vết sẹo sau phẫu thuật...

"Được rồi, mặc vào đi"

Đỗ Cách cười, trong tiếng sột soạt, hắn quay đầu về nhìn viện trưởng.

"Thật ra những người ở đây đều đã trải qua chuyện giống như viện trưởng bây giờ, như viện trưởng thấy đấy, chỉ cần phối hợp với ta và mọi người, ta sẽ giúp viện trưởng nối lại tay chân, sau đó chúng ta vẫn là người một nhà."

"Viện trưởng, cơ thể được tạo ra từ linh lực chung quy không thể sánh bằng cốt nhục thật sự của mình được. Cơ thể không hoàn chính, kinh mạch cũng chẳng thể nối liền, tương lai khi ngươi đột phá Đại Thừa Cảnh thì chẳng phải sẽ khó càng thêm khó!"

"Tà công!"

Con ngươi của viện trưởng đầy tơ máu, hắn hoảng sợ nhìn Đỗ Cách đang cười tủm tỉm, rồi bất chợt quay sang quát đám sứ giả.

"Các ngươi đường đường là một giám tu sứ giả vậy mà lại để cho tà ma mê hoặc, tất cả tỉnh lại hết cho ta, cùng nhau tru sát tà ma, trả lại cho thế giới một bầu không khí trong lành."

Nói xong hắn liều mạng giãy giụa, dùng cơ thể va chạm vào vòng giam cầm chữ "Cấm", hắn muốn phá vòng vây nhưng lại chẳng có kết quả. "Viện trưởng, đừng giãy giụa nữa."

Trịnh Đình Văn tiến lên một bước, nói.

"Vương Sùng cũng không phải tà ma, những gì hắn làm đều là vì tốt cho chúng ta. Mấy năm nay Giám Tu Viện chúng ta đều là hữu danh vô thực, chỉ có thể giám sát những tiểu môn tiểu phái bất nhập lưu. Nhưng những kẻ ở trong những tông môn lớn kia, cho dù là những tên nhóc tu vi không bằng chúng ta thậm chí cũng không để chúng ta vào mắt. Chúng ta nhất định phải thay đổi."

"Đúng vậy viện trưởng, lần này ta đến Thiên Đạo viện để điều tra người loạn thế La Thương, chúng ta vốn đến đó vì ý tốt. Nhưng ngươi biết ngày đó chấp sự của Đạo viện đã làm cái gì không?"

Vị trưởng lão đã đến Thiên Đạo viện kia cười chua xót.

"Hắn bảo ta đi gặp trực tiếp La Thương để hỏi, ta đến là để điều tra hắn, kết quả lại muốn đi gặp trực tiếp hắn, ngươi nghĩ thử đi, ta có thể tra ra cái gì? Lại đám tra ra cái gì..."

"Chuyện này cũng giống với lần ta đến Lan Nhược Tự..."

Một giám tu sứ khác lắc đầu nói.

"Nói cho cùng, cho dù cảnh giới chúng ta có cao hơn thì ở trong mắt những danh môn đại phái kia, chúng ta cùng lắm chỉ là một con chó của triều đình mà thôi."

"Viện trưởng, chúng ta không muốn làm chó, chúng ta muốn đường đường chính chính làm người."

"Vương Sùng nói đúng, Giám Tu Viện phải giám sát tất cả tu sĩ trong thiên hạ, nếu chỉ quản một ít môn phái lâu la thì sao dám xưng ra cái danh này?"

"Viện trưởng, đừng giãy giụa nữa. Đạo trời của Vương minh chủ có thể khiến sức chiến đấu của tất cả mọi người trong Giám Tu Viện chúng ta tăng lên nhanh chóng. Đến khi đó, chúng ta đường đường chính chính đi đánh nhau với đám danh môn đại phái đó, để cho bọn họ nhìn xem thế nào mới là Giám Tu Viện chân chính."

"Thỉnh viện trưởng thông cảm cho chúng ta."

"Viện trưởng, ngươi theo Vương minh chủ đi, chỉ có hắn mới có thể dẫn dắt Giám Tu Viện đi đến huy hoàng..."

Những giám tu sứ bắt đầu mồm năm miệng mười thuyết phục viện trưởng.

Đan Tòng lén thở dài, mạnh, quá mạnh, dùng lợi ích trói người đôi khi còn mạnh hơn dùng uy thế áp người nhiều.
Bình Luận (0)
Comment