Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 515 - Chương 515: Ngươi Lại Muốn Làm Gì?

Chương 515: Ngươi Lại Muốn Làm Gì? Chương 515: Ngươi Lại Muốn Làm Gì?Chương 515: Ngươi Lại Muốn Làm Gì?

Viện trưởng nghẹn họng nhìn trân trối:

"Ngươi... Các ngươi... Đều bị tẩy não hết rồi ư? Tà ma, ngươi là tà ma..."

Đỗ Cách cười, sau đó dùng linh lực cuốn tất cả quần áo trên đất ném về phía viện trưởng.

"Mời viện trưởng mặc quần áo."

Viện trưởng không rõ nguyên nhân, tức giận nói.

"Ngươi lại muốn làm gì?"

"Viện trưởng trần truồng lộ thể có chút khiếm nhã, ta chỉ muốn giữ lại cho viện trưởng chút mặt mũi."

Đỗ Cách chắp tay nói.

Hừ!

Viện trưởng hừ một tiếng:

"Tà ma ngoại đạo, đừng tưởng rằng làm như vậy thì ta sẽ thuận theo ý của ngươi. Việc ngươi làm lần này sẽ đem lại tai hoạ cho người trong thiên hạ, lão phu tuyệt đối sẽ không khuất phục ngươi. Ta cũng không tin chữ 'Cấm' này có thể cấm lão phu cả đời..."

Miệng thì nói vậy, nhưng hắn vẫn thành thật sử dụng linh lực để mặc quần áo vào.

Nhưng hắn vừa mới mặc xong thì Đỗ Cách lại vươn tay ra.

Viện trưởng dùng linh lực trảm tới, Đỗ Cách sờ một cái rồi lại rút về, kết quả thu được một bộ quần áo và một phần linh lực...

Vừa sờ vừa trộm.

Cảnh giới của Đỗ Cách đang được tăng lên từng chút một, nên quần áo mà viện trưởng vừa mặc vào lại bị lột ra.

Sau đó, Đỗ Cách đứng vững, dùng linh lực cuốn lấy quần áo dưới đất rồi lại ném sang.

"Mời viện trưởng mặc quần áo."

Cách trêu đùa như đang chọc khỉ này hoàn toàn chọc giận viện trưởng, mặt hắn đỏ bừng, linh lực như đao xoắn nát quần áo Đỗ Cách ném tới.

"Vương Sùng. Ngươi cần gì phải làm nhục lão phu..."

Alzl

Đỗ Cách thở dài một tiếng, tiện tay dùng linh lực cắt lên cơ thể mình để cho viện trưởng thấy tốc độ hồi phục.

"Viện trưởng, thật ra lưỡi đao linh lực của ngươi không thể làm ta bị thương được. Sở dĩ ta cho ngươi quần áo là bởi vì đạo trời của ta có quy tắc, mỗi lần cướp đoạt linh lực của ai đó thì nhất định phải lấy đi một thứ gì đó từ người đối phương."

"Hiện tại quần áo tóc tai đều không có, nếu tiếp tục thì sẽ đả thương nội tạng của viện trưởng. Viện trưởng tu đến Hợp Thể Cảnh không dễ dàng, chúng ta lại không oán không cừu, ta thật sự không đành lòng nhìn viện trưởng ngã xuống!"...

Không oán không cừu?

Viện trưởng nhìn Đỗ Cách dù bận nhưng vẫn ung dung đằng trước, thiếu chút nữa là máu dồn lên não. Đào cấp dưới của ta, đặt bẫy trước cửa phòng ta, chém đứt tứ chỉ của ta, cạo sạch tóc ta, hấp thu linh lực mà ta vất vả luyện thành...

Ngươi gọi cái này là không oán không cừu?

Không oán không cừu cái con mẹ nhà ngươi.

Viện trưởng gào thét.

"Vương Sùng, lão tử cùng ngươi không đội trời chung, ngày hôm nay có ngươi không có ta..."

Đỗ Cách sửng sốt một chút, lắc đầu nói.

"Gì mà có ta không có ngươi chứ, chẳng lẽ viện trưởng thật sự đã quyết tâm xả thân thủ nghĩa ư? Ngươi thật sự không muốn nhìn Giám Tu Viện trưởng thành, thật sự trở thành nơi có thể giám sát thiên hạ ư?"

Viện trưởng:

"Viện trưởng không giống người ngu xuẩn mất khôn!"

Đỗ Cách cau mày.

"Chuyện mà ngay cả Giám tu sứ cũng có thể hiểu rõ thì sao viện trưởng ngài lại có thể nghĩ không ra chứ?"

Viện trưởng:

"Trịnh trưởng lão, viện trưởng năm nay bao nhiêu rồi?"

Đỗ Cách xoay người hỏi.

"Theo ghi chép của Giám Tu Viện thì viện trưởng đã 1. 200 tuổi rồi."

Trịnh Đình Văn cung kính nói.

"Hợp Thể Cảnh có thể sống bao nhiêu năm?"

Đỗ Cách lại hỏi.

"ít nhất bốn ngàn năm."

Trịnh Đình Văn nhìn viện trưởng, đáp.

"Vì nghĩa trong lòng vứt bỏ sinh mệnh hơn hai ngàn năm, Vương mỗ bội phục."

Đỗ Cách xoay người lại, chững chạc ôm quyền với viện trưởng.

Khoé mắt viện trưởng co giật một cái, người cũng sững sờ.

"Trịnh trưởng lão, tìm quan thư ký tới, chúng ta phải ghỉ lại chuyện anh dũng bất khuất của viện trưởng để đưa vào sử sách. Phải ghi rõ nguyên nhân hắn chết, chết như thế nào, quá trình ra sao."

Đỗ Cách quay sang đặn dò Trịnh Đình Văn.

Đầu Trịnh Đình Văn có hơi đau, hắn nhìn viện trưởng trần truồng, tứ chỉ tan khuyết trước mặt, ngượng ngùng đáp.

"Vâng, minh chủ."

"Trịnh Đình Văn, ngươi mà dám ởi, con mẹ nó lão tử sẽ giết chết ngươi!"

Viện trưởng điên tiết lên, bất chấp tất cả va chạm vào phong ấn rồi gào thét. "Lão tử biến thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi..."

Hắn sắp điên rồi.

Nếu cứ như vậy mà chết, hắn không chỉ chết không vinh quanh mà ngày sau, nếu người của Giám Tu Viện thấy thì chắc chắn sẽ biến cuộc đời hắn thàn một trò cười!

Tiếng xấu muôn đời còn tốt hơn nhiều so với việc thành chuyện cười muôn thuởi

Ác!

Vương Sùng đúng là kẻ tàn nhẫn!

Viện trưởng trừng Vương Sùng, ánh mắt kia như kiểu hận không thể lột da hắn, ăn thịt hắn. ...

Thấy Trịnh Đình Văn dừng bước, Đỗ Cách nói:

"Trịnh trưởng lão, tìm quan thư ký đến, đồng thời gọi tất cả tu sĩ trong Giám Tu Viện tới luôn, chúng ta cùng nhau đưa tiễn viện trưởng... Liễu Huyền Mẫn chặng đường cuối cùng. Ngày sau, trên bia của Liễu viện trưởng phải có dòng chữ: "Phải cựu thủ, chướng ngại vật cuối cùng trên con đường quật khởi của Giám Tu Viện."

Trịnh Đình Văn gật đầu, đồng tình nhìn viện trưởng một cái rồi đi tiếp.
Bình Luận (0)
Comment