Chương 516: Không Tin Tưởng
Chương 516: Không Tin TưởngChương 516: Không Tin Tưởng
Các giám tu sứ còn lại đều lâm vào trầm mặc.
Vào giây phút này, bọn họ đột nhiên cảm thấy cách mà Vương Sùng sử dụng để thu phục bọn họ thật sự quá có mặt mũi.
Thấy Trịnh Đình Văn rời đi, viện trưởng rốt cuộc không giữ được bình tĩnh, hổn hển hét lên:
"Trịnh Đình Văn, đứng lại, ngươi đứng lại cho lão tử."
Mắt thấy gọi không lại Trịnh Đình Văn, viện trưởng vội vàng nhìn sang Đỗ Cách.
"Vương Sùng, lão phu nguyện hàng, lão phu nguyện hàng..."
"Lão Trịnh, trở về."
Đỗ Cách nhìn viện trưởng cuối cùng cũng chịu thua, cười nói.
"Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, viện trưởng quả nhiên là anh hùng đương thời."
Đệt!
Vừa rồi ngươi còn nói lão tử là phái cựu thủ!
Khuôn mặt già nua của viện trưởng đen như mực, hắn câm họng không nói một lời.
Đỗ Cách lắc đầu, tiếp tục nói:
"Nếu viện trưởng còn không hàng thì ta còn định mời dân chúng trong kinh tới tiễn ngươi một đoạn!"
"Ngươi..."
Viện trưởng trợn mắt nhìn Đỗ Cách, hắn hít sâu một hơi, chán ghét nói.
"Lão phu nói hàng thì chính là hàng, đừng có bày mấy âm mưu trẻ con của ngươi ra nữa."
"Trên đời này làm gì có âm mưu? Nếu có thì cũng chỉ là sự áp chế của sức mạnh và lòng yêu quý người tài mà thôi."
Đỗ Cách nhìn viện trưởng rồi lại ôm quyền hành lễ.
"Liễu viện trưởng, Vương mỗ thật sự không đành lòng nhìn một viện trưởng có tu vi ngập trời như ngươi lại có một cái chết nhẹ tựa lông hồng. Ta bất đắc dĩ mới ra hạ sách này, kính xin viện trưởng thứ lỗi."
Viện trưởng sửng sốt.
"Trịnh trưởng lão cũng chỉ là nghe lệnh làm việc, ngươi không cần trách hắn."
Đỗ Cách đứng thẳng người, nghĩa chính nghiêm từ nói.
"Nếu trong lòng có oán hận gì thì chỉ cần ghi ở trên người Vương mỗ là được. Hôm nay Vương Sùng đắc tội viện trưởng, ngày sau nếu có một ngày chết dưới tay của viện trưởng thì Vương mỗ cũng không hề oán hận."
Làm gì thì làm, cao thượng vẫn phải xoát cho đều.
Đỗ Cách hiểu sâu sắc rằng một kẻ tà ác thực sự không thể đi đến cuối cùng. Hắn luôn tin tưởng vững chắc rằng chỉ có sự thật mới có thể đổi lấy sự thật.
"Ngươi muốn thế nào?"
Viện trưởng hỏi.
"Mượn linh lực của viện trưởng để giúp Vương mỗ trưởng thành."
Đỗ Cách nhìn hắn rồi nói. "Hôm nay mượn một thành, ngày sau trả lại mười thành."
Nói xong, hắn lại duỗi tay vào phạm vi của chữ Cấm, chạm vào bả vai viện trưởng rồi bắt đầu nuốt linh lực.
Cơ thể viện trưởng chấn động mạnh, nhưng lần này hắn không phản kháng, thậm chí còn tán đi linh lực dùng để ngưng tụ cánh tay.
Thấy viện trưởng không phản kháng, Đỗ Cách mới quay đầu lại gọi mấy trưởng lão của Giám Tu Viện.
"Ai có quần áo dư thì khoác cho viện trưởng một bộ, tránh lát nữa ta làm viện trưởng bị thương."
Trước đưa tay, sau mới cho quần áo. Viện trưởng chấn động, cũng chợt tỉnh ngộ, nếu lúc này hắn vẫn còn muốn phản kháng thì Vương Sùng sẽ thật sự giết chết hắn.
Từ đầu đến cuối, Vương Sùng vẫn không tin tưởng hắn!
Cuối cùng vẫn là Trịnh Đình Văn vừa rồi đắc tội viện trưởng tiến lên cởi áo khoác của mình ra tự mình khoác lên cho viện trưởng.
Làm xong hắn cũng không rời đi mà đứng bên cạnh, giải thích cho viện trưởng hiểu chuyện liên minh linh lực tương trợ lẫn nhau.
Mà viện trưởng lúc này mới hiểu được vì sao giám tu sứ bị Vương Sùng tra tấn thành như vậy mà vẫn nguyện ý đứng bên hắn. Cũng hiểu được câu nói mượn linh lực của hắn rồi sẽ phụng trả gấp mười lần kia của Đỗ Cách.
Hóa ra gốc rễ là ở đây...
Chỉ có điều, bây giờ hắn là Hợp Thể Cảnh?
Muốn bổ sung linh lực trả lại cho hắn thì chẳng phải cần đi tìm tu sĩ cảnh giới cao hơn? Mà tu sĩ cảnh giới cao hơn hắn ư?
Viện trưởng chợt quay đầu, kinh ngạc nhìn Đỗ Cách.
"Vương Sùng, ngươi thật sự muốn đối phó với những danh môn đại phái như Thiên Đạo Viện sao?"
"Nếu không thì sao? Không đánh bại bọn họ thì sao có thể đặt bọn họ vào hệ thống giám thị được? Vương mỗ luôn là người nói lời giữ lời..."
Đỗ Cách cười, nói.
"Viện trưởng thật sự không muốn thấy ngày Giám Tu Viện giám sát tất cả tu sĩ trong thiên hạ sao? Viện trưởng không muốn tận mắt thấy đại tu của những danh môn đại phái kia rơi vào cảnh tượng y như mình bây giờ sao? Hãy tin ta, cảm giác nó rất sảng khoái, một mình vui không bằng mọi ngươi vui!"
"Ta tất nhiên là muốn xem."
Mặt mo của viện trưởng đen thui, hắn thở dài, lắc đầu nói.
"Nhưng Vương Sùng, ngươi có biết nội tình của những đại môn đại phái kia có bao nhiêu lớn không?"
"Viện trưởng, Vương mỗ xuất thân Thất Tỉnh môn. Hai tháng trước, Thất Tỉnh môn ta chỉ có ba người, đều là ba tên gà yếu Luyện Khí."
Nói đến lý lịch của mình, vẻ mặt của Đỗ Cách trở nên kiêu ngạo.
"Nhưng hiện tại Vương mỗ sắp có tu vi Hợp Thể Cảnh, thuộc hạ dưới tay có ba mươi Luyện Hư Cảnh, hơn trăm Hóa Thần Cảnh, Nguyên Anh, Kim Đan thì nhiều vô số kể. Ngươi nói thử, ta có năng lực dẫn dắt Giám Tu Viện đi tới huy hoàng hay không..."