Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 529 - Chương 529: Đợi Lát Nữa

Chương 529: Đợi Lát Nữa Chương 529: Đợi Lát NữaChương 529: Đợi Lát Nữa

Đối với mấy thổ dân này, trong lòng hắn cũng không có ý thù địch và sát ý, Đỗ Cách chỉ muốn linh lực của họ thôi, nếu có thể, mọi người vẫn hợp tác được.

Cho nên, cuộc giao dịch này tiến hành cực kỳ thuận lợi.

Nhìn hai vị cứu tỉnh đi đến bên cạnh Đỗ Cách, Tả Trung Hậu lo lắng suông chứ không còn cách nào.

Hắn ta không rõ vì sao Đỗ Cách lấy tứ chỉ người khác nhưng đồng thời lại không có sát ý?

Hết lần này tới lần khác hắn ta còn không dám bỏ Phật Đà pháp tướng, vừa rồi hẳn ta đã biểu lộ cõi lòng với Đỗ Cách, pháp tướng tản ra, người đầu tiên phải chết chắc chắn là hắn.

Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Sùng khoác tay lên vai Đại Thừa cảnh, khổ sở suy nghĩ biện pháp.

Hắn không biết kỹ năng của Vương Sùng có thể hấp thu công lực, chỉ biết là bị hắn chạm vào thì tứ chỉ sẽ rơi ra, cho nên, còn cực kỳ may mắn, chí ít dưới hư ảnh Phật Đà, Vương Sùng tạm thời sẽ không giết hai Đại Thừa cảnh này.

Chỉ cần Đại Thừa cảnh không chết, có lẽ hắn còn có cơ hội.

Du sao thì cách gần như thế, hai Đại Thừa cảnh ra tay thì hẳn là phải nhanh hơn Vương Sùng chứ...

Linh lực từ trên người hai Đại Thừa cảnh không ngừng tràn vào kinh mạch Đỗ Cách.

Cơ thể Đỗ Cách lại được cải tạo lần nữa, linh hồn dần dần trở nên ngưng thực, tế bào cơ bắp trên toàn thân như thể biến thành một loại hình thái mới, nhưng cụ thể biến thành cái gì, Đỗ Cách lại không nói ra được, tựa như mỗi một tế bào đều biến thành đan điền, như thể trong một đơn vị, có thể chứa đựng nhiều linh lực hơn...

Đại Thừa cảnh để Đỗ Cách hấp thu linh lực của hắn tuỳ ý, biểu cảm không hề bận tâm:

"Thí chủ, có thể buông phật tử ra chưa!"

"Còn chưa đủ, đợi lát nữa."

Đỗ Cách cười nói.

"Hồng Nhẫn trưởng lão, Hồng Giới trưởng lão, sau khi Phật Đà pháp tướng tiêu tán, xin hai vị đại sư ra tay, tru sát tà ma, nếu để cho ta cho hắn một kích cuối cùng thì có thể khiến cho công lực ta càng thêm tỉnh tiến."

Tả Trung Hậu cũng không biết trên người mấy người này xảy ra chuyện gì, hắn ta vẫn muốn cướp đoạt thuộc tính Đỗ Cách:

"Ta sẽ dẫn chư vị trưởng lão phi thăng Phật quốc, xây chư phật thần thông..."

"Được."

Dưới sự ảnh hưởng của Phật Đà độ thế, hai vị Đại Thừa cảnh trưởng lão cũng không sát tâm, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng họ nghe theo sự phân phó của Tả Trung Hậu, giờ này khắc này, trong lòng họ, Tả Trung Hậu là phật tử chuyển thế thật sự, có thể dẫn họ đến Phật quốc.

Vì phật tử, họ có thể làm bất cứ chuyện gì.

Đỗ Cách cười cười, chẳng nói một câu nào, chuyên tâm hấp thu công lực của hai Đại Thừa cảnh.

"Ta đếm một hai ba, các ngươi liền ra tay, tốc độ Vương Sùng quá nhanh, tốt nhất là cứu ta trước..."

Bản năng Tả Trung Hậu không bằng lòng kéo dài thời gian, hắn ta nhấp môi nói.

"Được."

Hai trưởng lão Đại Thừa cảnh lại gật đầu lần nữa, từ đầu đến cuối họ đều không nói chuyện bị Đỗ Cách hấp thụ công lực. "Một, hai, ba!"

Tả Trung Hậu run giọng đếm ba tiếng, sau đó nhắm mắt lại, bỗng nhiên hủy bỏ Phật Đà pháp tướng.

Một giây sau, trước mắt hắn tối đen, hắn mất đi ý thức, trong đầu cuối cùng chỉ còn lại có mấy chữ:

"Tặc tử, ngươi dám!"

Trơ mắt nhìn đầu phật tử bị Vương Sùng lấy xuống, mắt Đại Thừa cảnh trợn muốn nứt ra, cưỡng ép vận linh lực, đồn vào một chưởng, đánh vào giữa tim phổi cua Đỗ Cách.

Nhưng Đỗ Cách hút linh lực lão ta nửa ngày rồi, chỉ nửa bước đã bước vào Đại Thừa cảnh, sớm đã xưa đâu bằng nay, một kích này cũng không gây ra bao nhiêu tổn thương cho hắn, ngược lại còn bị hắn nắm lấy cơ hội, xóa sạch quần áo và tứ chỉ của Đại Thừa cảnh thật nhanh.

Sau đó, bóp lấy cổ của lão, quay lão sang, ngăn cản một Đại Thừa cảnh khác tiến công.

Nhưng Đại Thừa cảnh tiến công mọi chỗ, cũng không phải dựa vào một cái tấm chắn là có thể ngăn lại được, huống chỉ tấm chắn này còn phát động công kích lại hắn.

Phật tử chết rồi, tín ngưỡng biến mất, hi vọng bị dập tắt, hai Đại Thừa cảnh tựa như như bị điên, liều mạng chuyển vận với Đỗ Cách.

May mà Đỗ Cách cướp sạch tài phú một quốc gia, thuộc tính cao đến vô cực.

Nếu tháng trước đến đây đánh chùa Lan Ninh, ăn trọn công kích này thì hắn đã sớm vỡ thành cặn bã.

Dù là như thế, trên người hắn vẫn không ngừng truyền đến tiếng xương vỡ vụn răng rắc răng rắc, Đỗ Cách bất đắc dĩ đành điều động tất cả linh lực để che lại cổ và đầu.

Nhưng một tay khác của hắn lại gắt gao giữ lại Đại Thừa cảnh, liều mạng hấp thụ công lực của lão ta, vừa hút hắn vừa nói:

"Đại sư, hắn là phật tử, trời sinh có được cường đại thần hồn, ai nói đầu rơi mất là không thể sống, ta là người của Y Tiên môn, hiện tại để cho ta cứu hắn còn kịp.

Dù chết rồi, hắn còn có thể chuyển thế thân, các ngươi liều mạng như vậy là tự hại mình, lại không có cơ hội thành Phật. Huống hồ phật vốn vô tướng, nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma, vì sao ta lại không thể là phật tử chứ? Hắn có thể mang các ngươi bay lên, ta cũng có thể mà!"

"Đừng tổn thương ngã phật tử."
Bình Luận (0)
Comment