Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 570 - Chương 570: Biện Pháp Phòng Tránh

Chương 570: Biện Pháp Phòng Tránh Chương 570: Biện Pháp Phòng TránhChương 570: Biện Pháp Phòng Tránh

"Ngươi nói xem, người có khả năng có hành vi bất thường sẽ không chỉ biểu hiện ở phương diện giết chóc đúng không?"

Tạ Trọng nhìn về phía bàn y tá, nhỏ giọng nói.

"Ý ngươi là sao?"

La Thiến nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy một thiếu niên mặc quần áo bệnh nhân đang nói đùa với mấy y tá, không biết hắn nói chuyện cười gì mà lại chọc cho các y tá cười đến run hết cả người.

"Không phải là hắn chỉ là một đứa trẻ háo sắc thôi sao?"

La Thiến bu môi, lườm hắn:

"Trẻ con bây giờ trưởng thành rất sớm, ít thấy thì lạ nhiều thôi."

"Nhưng vừa rồi ta thấy hắn còn tỏ tình với một cụ ông hơn năm mươi tuổi."

Tạ Trọng nói.

"Chắc đùa dai quá thôi!"

La Thiến nói:

"Ngươi không biết có một trò chơi gọi là chọn nói lời thật lòng hay mạo hiểm sao? Lúc ta còn đi học, ta còn nói chuyện với cột điện..."

"Nói cái gì?"

Sự chú ý của Tạ Trọng quả nhiên đã bị thu hút lại, nói trêu ghẹo:

"Bệnh của ta được cứu rồi?"

La Thiến lườm hắn một cái, vừa định quay lại chọc hắn vài câu thì thấy thiếu niên kia đi về phía hai người họ.

Hai người thu lại nụ cười, không nói thêm gì nữa.

Thiếu niên đứng nói đùa với mấy chị gái y tá thì hoàn toàn không tính là điều bất thường gì, nhưng không hiểu sao lại đi tới chỗ hai người họ, chuyện này hơi bất ổn nhỉ.

Đó là Thiên Ma sao?

Lòng bàn tay Tạ Trọng huy động linh lực, định thi triển Ngũ Lôi Chú bất cứ lúc nào.

Cổ tay La Thiến lật qua, một thanh phi đao nhỏ xinh cũng trượt xuống lòng bàn tay nàng.

Thiếu niên dường như không phát hiện sự khác thường của họ, đi tới đứng sừng sững trước mặt họ, quan sát một lượt trên mặt họ, sau đó nở một nụ cười vô cùng ấm áp:

"Hai vị, ta chú ý đến các ngươi lâu lắm rồi, ở trong biển người mênh mông, gặp được các ngươi là ta may mắn, vẻ đẹp trai của ngươi, diện mạo của ngươi đã chỉnh phục ta, không biết ba người chúng ta có cơ hội một câu chuyện yêu đương oanh oanh liệt liệt không?"

La Thiến.

Tạ Trọng.

Tạ Trọng xua tan Ngũ Lôi Chú. La Thiến cũng thu hồi con dao vào ống tay áo.

"Nhàm chán."

La Thiến lườm hắn một cái:

"Cút sang một bên chơi đi, chị đây không thích trẻ con."

"Trùng hợp vậy sao? Ta cũng không thích trẻ con."

Thiếu niên xấu hổ đỏ bừng mặt, nhăn nhó nói:

"Sau khi chúng ta ở bên nhau, ta sẽ chú ý biện pháp phòng tránh."

Khuôn mặt La Thiến đỏ lên:

"Cút."

Tạ Trọng có hứng thú nhìn thiếu niên trước mặt, lắc đầu nói:

"Có vẻ thú vị đấy, nhưng nhóc con à, ngươi tìm nhầm người rồi, người này không thích đàn ông, muốn tán tỉnh nàng thì trước tiên ngươi phải biến mình thành phụ nữ."

"Soái ca à, ta thích thử thách có độ khó."

Thiếu niên mỉm cười nói:

"Thời gian của ta không còn nhiều, trước khi tạm biệt thế giới này, ta định làm nên một câu chuyện yêu đương oanh oanh liệt liệt ở thế giới này, các ngươi có muốn làm chứng không?"

"Thời gian không còn nhiều?"

La Thiến sửng sốt.

"Đúng vậy, chính là điều ngươi đang nghĩ."

Thiếu niên kéo quần áo bệnh nhân trên người xuống, cười khổ nói:

"Trong khoảng thời gian còn lại, ta dự định chơi một vài trò khác nhau, làm cho cuộc đời của ta không còn gì phải tiếc nuối nữa, ta định tỏ tình với mọi người trên thế giới này, bất kể nam hay nữ, bất kể già hay trẻ, xem thử ta có thể thành công được bao nhiêu lần? Ta muốn xem thử có bao nhiêu người sẵn lòng chấp nhận một người như ta, chấp nhận tình yêu của ta, ta chỉ tỏ tình chứ không hề có ý yêu đương kiểu kia, đồng thời thông qua internet rồi phát sóng trực tiếp ra ngoài, các ngươi có sẵn lòng làm chứng chuyện này không?"

Tạ Trọng và La Thiến liếc nhìn nhau, hoàn toàn buông lỏng cảnh giác với hắn.

La Thiến nhìn thiếu niên lạc quan trước mắt, nói:

"Ta rất tiếc, bọn ta còn có việc quan trọng hơn phải làm!"

"Thật sự không thể sao?"

Sắc mặt thiếu niên đột nhiên ủ rũ:

"Ta thấy hai người các ngươi đi tới đi lui ở bệnh viện, cứ tưởng các ngươi đang rảnh rỗi, các chị gái y tá bên kia cũng đồng ý giúp ta ghi hình phát sóng rồi, nhưng các nàng thật sự không đi được."

Hắn đưa điện thoại di động của mình qua, khẩn cầu nói:

"Nửa ngày, nửa ngày thôi được không? Chỉ là giúp ta cầm điện thoại di động thôi, giúp ta quay phim một chút thôi, ta vừa mới mở livestream, rất ít fan hâm mộ, chờ có người bằng lòng thế chỗ cho các ngươi thì các ngươi có thể rời đi bất cứ lúc nào..."

Tạ Trọng và La Thiến liếc nhìn nhau, vẻ mặt hơi do dự.

"Chúng ta bắt đầu từ bệnh viện đi, ta muốn thông qua phương thức này để mang lại niềm vui cho bệnh nhân trong bệnh viện."

Trên mặt thiếu niên nặn ra một nụ cười, tự tin nói:

"Ta quan sát các ngươi lâu lắm rồi, chắc các ngươi là cảnh sát nhỉ! Đi tới đi lui trong bệnh viện, chắc là đang truy bắt phạm nhân sao? Có lẽ ta có thể giúp các ngươi làm việc đấy!"
Bình Luận (0)
Comment