Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 571 - Chương 571: Từ Chối

Chương 571: Từ Chối Chương 571: Từ ChốiChương 571: Từ Chối

Tạ Trọng đang định từ chối thì bị La Thiến ngăn lại, nàng gật gật đầu, nhận lấy điện thoại di động, nói:

"Được, ta đồng ý với ngươi. Nhưng chỉ giới hạn ở trong bệnh viện, hơn nữa, ngươi phải giữ bí mật về thân phận của bọn ta, nếu gặp phải nghi phạm hình sự, ta sẽ tắt phát sóng trực tiếp trước."

"Không thành vấn đề."

Thiếu niên vui mừng gật gật đầu:

"Ta là Trần Tử Vĩnh, chỉ lo tán tỉnh mà vẫn không biết tên của anh trai, chị gái đây là gì nhỉ?"

"La Thiến."

"Tạ Trọng."

Hai người giới thiệu tên của mình.

Nhìn hai người mắc câu, thiếu niên tên Trần Tử Vĩnh nhìn về phía kỹ năng trên bảng điều khiển, trên mặt nở nụ cười thần bí.

Không phải.

Manh mối chính sắp đến rồi.

Hai tên này thảo luận về Thiên Ma còn chưa tính, đã thế còn không nhận được tin tức hoàn chỉnh, nói chuyện với ta ở khoảng cách gần như thế mà còn không biết mỗi một Thiên Ma đều tai thính mắt tỉnh sao?

Răng môi như mật: Không ai lại đi ghét một người thích mình, miễn là lời nói của ngươi đủ ngọt ngào. ...

Chúng ta tạm thời không nhắc đến chuyện Trần Tử Vĩnh dẫn theo theo La Thiến và Tạ Trọng trực tiếp livestream thổ lộ trong bệnh viện, thuận tiện cà độ thiện cảm của hai người.

Tại một bệnh viện khác ở thành phố Thông Sơn.

Hai sư huynh đệ Sài Văn Hải và Trình Văn Địch của Long Hổ Sơn sau khi tiến vào trần thế để lịch lãm thì bắt được một thí sinh.

Thí sinh này tên là Phó Lâm, sở dĩ hắn bị bắt đều là do hắn quá kiêu ngạo.

Có thể là do thời gian đoạt xá quá gấp, cũng có thể là tỉnh thần lực quá thấp, hắn đã đoạt xá một bệnh nhân ung thư phổi giai đoạn cuối.

Từ khóa được phân ngẫu nhiên thì lại là "tình mẹ".

Vì mạng sống, hắn dùng tiền và lòng trắc ẩn dụ dỗ bệnh nhân cùng phòng bệnh gọi hắn vài tiếng mẹ, thi triển một cảnh mẹ hiền con hiếu, thành công chữa trị cho mình.

Sau khi nếm được vị ngọt, hắn ở trong bệnh viện đi khắp nơi bóp cổ người khác để cho người ta gọi mình là mẹ, cuối cùng bị hai sư huynh đệ Long Hổ sơn đè lại tại chỗ.

"Mẹ kiếp, Kim Chung Tráo!"

Sài Văn Hải xoa đầu ngón tay mình, trên mặt đều là vẻ khiếp sợ, vừa rồi hắn định dùng phương thức điểm huyệt chế trụ Phó Lâm, ai ngờ lại giống như điểm phải một tẳng đá, thiếu chút nữa là đem ngón tay đi bó bột luôn rồi.

Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể dùng cấm pháp để vây Phó Lâm lại.

"Một thằng đàn ông cao to lại ép người ta gọi mình là mẹ, đầu óc có vấn đề à?"

Lực chú ý của Trình Văn Địch đều ở trên người Phó Lâm.

"Thiên Ma đều là một đám bị khùng à?" «Ai nói cho các ngươi biết ta là Thiên Ma?"

Phó Lâm hỏi.

"Chuyện của chúng ta, một thiên ma như ngươi bộ muốn hỏi là hỏi à?"

Sài Văn Hải nói.

"Đại gia hỏa nói không sai, chỉ số thông minh của thiên ma thoạt nhìn không cao, còn dễ đối phó hơn cả ma quỷ, chỉ là da quá cứng."

Nói xong, hắn từ bên hông lấy ra một thanh chủy thủ rồi chọc vào người Phó Lâm, làm phát ra tiếng keng keng.

"Thần thông của các thiên ma có lẽ đều không giống nhau."

Trình Văn Địch phân tích.

"Tên buổi sang bị Lăng điên chém chết động tác rõ ràng nhanh nhẹn hơn tên này nhiều, lực khôi phục cũng mạnh hơn. Tốc độ của tên này cũng rất nhanh, nếu đợi hắn lớn mạnh, lại thêm mình đồng da sắt, sợ rằng không dễ đối phó hơn Quỷ Vương bao nhiêu."

"Sư huynh, dẫn hắn đi đâu đây?"

Sài Văn Hải hỏi.

"Giao cho chính phủ hay mang về Long Hổ sơn?"

"Người là do chúng ta bắt được, đương nhiên là mang vè Long Hổ sơn."

Trình Văn Địch nói.

"Đây chính là thiên ma trăm ngàn năm khó gặp một lần, nói không chừng chúng ta có thể ngộ được đạo pháp cao thâm nào đó từ trên người họ."

"Hợp tác đi!"

Phó Lâm nghe hai người nói chuyện thì bỗng nhiên cười.

"Ta không những có thân thể kim cương bất hoại mà thiên phú tu hành cũng không tệ. Để ta gia nhập Long Hổ Sơn của các ngươi, cùng các ngươi học tập đạo thuật. Đổi lại, ta có thể giúp các ngươi biến Long Hổ Sơn thành thiên hạ đệ nhất đại phái."

"Chỉ bằng ngươi?"

Sài Văn Hải ném cho hắn một ánh mắt khinh bỉ.

"Ta mới đoạt xá không được nửa ngày thì đã từ một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối trở thành một người khoẻ mạnh, hơn nữa còn có thân thể mình đồng da sắt. Nếu không phải gặp được các ngươi thì chỉ cần cho ta thêm mười ngày, các ngươi thật sự có tự tin có thể bắt được ta ư?"

Phó Lâm cười nhạo.

"Thiên Ma như ta, ở thế giới này còn có mấy trăm người, mỗi người đều có thần thông của riêng mình, đợi khi họ trưởng thành rồi thì Long Hổ sơn của các ngươi thật sự có thể đối đầu sao?"

"Khoác lác gì đấy?"

Trình Văn Địch nói.

"Chỉ bằng cái bản tính kiêu ngạo biến thái gặp ai cũng bắt người ta kêu mẹ của ngươi, dù không bị chúng ta bắt được thì cũng bị người khác bắt. Mười ngày? Hai ngày cũng không có đâu mà mơ!"

"Ta chỉ là bất đắc dĩ thôi."

Phó Lâm nói.
Bình Luận (0)
Comment