Chương 588: Báo Tên Họ Và Sư Môn
Chương 588: Báo Tên Họ Và Sư MônChương 588: Báo Tên Họ Và Sư Môn
Trần Tử Vĩnh thân thể không cử động được, miệng không thể nói mãi nhìn chằm chằm vào Trình Vũ đang phát uy, cả người hắn ta cũng ngây ngốc, hắn ta mới là fan cứng của Đỗ Cách đây!
Ngay cả màn lột quần áo của người ta cũng đã học được rồi, hắn ta thua cũng không oan uổng!...
"Có phục hay không?"
Khi thấy quần áo rách rơi vãi trên mặt đất càng lúc càng nhiều, tiếng cười của Đỗ Cách càng đắc ý:
"Một đám gà mờ, ngay cả quần áo trên người mình cũng không giữ được, ta xem thường các ngươi có sai đâu?"
Vừa nói, hắn dứt khoát cướp đi cái quần mà thanh niên cầm Hàng ma xử vẫn đang túm chặt lấy, nhìn cái quần lót còn sót lại trên người hắn ta cùng với gương mặt đỏ bừng, Đỗ Cách thân thiện lên tiếng nhắc nhở:
"Báo ra tên họ và sư môn của mình, gọi một tiếng Trình gia, ta phục rồi. Có thể giữ lại quần lót về!"
"Đê tiện."
Khuôn mặt người nọ càng đỏ lên, hai tay hắn ta giữ chặt lấy quần lót, nói tiếp:
"Có bản lĩnh thì đừng đánh lén!"
Chào đón hắn ta lại là một tấm Định thân phù.
Trong khoảnh khắc bị định trụ, đôi mắt hắn ta bỗng chốc trừng to, trơ mắt nhìn bàn tay Đỗ Cách đặt trên quần lót của hắn ta, trong tình thế cấp bách, linh lực dẫn động, hắn ta giãy giụa để thoát khỏi trói buộc của Định thân phù, điên cuồng quát lên:
"La gia, La Phàm, Trình gia, ta phục rồi."
Soạt!
Tiếng quần áo bị xé toạc giòn giã vang lên.
Chút tôn nghiêm cuối cùng của La Phàm cũng bỏ hắn ta mà đi.
Trên lôi đài vang lên tiếng thét chói tai, mấy nữ tu không hẹn mà cùng lấy tay che mắt mình lại.
La Phàm che lại chỗ hiểm của mình, trong đôi mắt chực chờ những giọt nước mắt tủi nhục, lắp bắp nói:
"Ngươi... ngươi nói lời không biết giữ lời!"
"Không... là do ngươi nói ra quá muộn."
Đỗ Cách khẽ cười, ném mảnh vải nhỏ trong tay sang một bên, không để ý đến La Phàm gần như sụp đổ ở đằng sau, chỉ tay về hướng Thanh Tùng vẫn luôn cầm điện thoại quay hình, hắn dậm chân một cái khơi dậy những tấm linh phù đã bay xuống đất.
"Còn ba mươi giây nữa, nếu còn không ra đầu hàng, ta cần phải hạ sát thủ rồi, đừng quên Thanh Tùng sư huynh vẫn đang ghi hình nhá..."
"Thiên sư môn, Trương Tự Khanh, Trình gia ta phục rồi."
"Phái Mao Sơn, Tạ Trọng, Trình gia ta phục rồi."
"Nga My, La Thiến, Trình gia ta phục rồi."
Trên người La Thiến quần áo không che được cơ thể, đỏ mặt nhắm chặt hai mắt lại hô lên.
"Thạch gia, Thạch Đại Sơn, Trình gia ta phục rồi."
"Bạch gia, Bạch Kiều, Trình gia ta phục rồi."... Những tràng âm thanh cứ vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Những tự hào và kiêu hãnh trong lòng đám hậu bối xuất sắc từ các môn phái đều đã hoàn toàn bị Đỗ Cách chèn ép xuống.
Trong đôi mắt người nào người nấy cũng tràn ngập tuyệt vọng cùng phẫn nộ.
Họ không dám không phục, La Phàm chính là một ví dụ sống được bày ra sờ sờ trước mặt, tên biến thái Trình Vũ đó thật sự sẽ lột sạch quần áo họ.
Cái gì mà kỷ niệm về trận chiến đấu đầu tiên chứ, căn bản chính là dùng video quay họ bị lột sạch để uy hiếp họ thì đúng hơn?
Còn ghê tởm hơn cả vay nặng lãi bằng ảnh nude.
Trình Vũ chắc chắn là thiên ma, không có một minh tỉnh bình thường hay nhân sĩ tu hành nghiêm túc nào sẽ làm giống như hắn vậy...
Nếu như có từ khóa, vậy thì từ khóa của hắn chắc chắn là Biến thái.
Giữ lại núi xanh thì sợ gì hết củi đốt, trước mắt bình ổn con hàng này lại, đợi người lớn trong nhà đến sau đó hàng yêu trừ ma, rửa sạch mối nhục nhã ngày hôm nay.
Đây là suy nghĩ chung trong lòng tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
Quá nhục nhã!
"Phục chưa?"
Đỗ Cách cười hỏi.
"Phục rồi."
Mọi người đồng thời gật đầu.
"Ta mời các ngươi ăn cơm, các ngươi có đến hay không?"
Đỗ Cách đi giữa đám người, mấy đạo linh phù lơ lửng trong lòng bàn tay hắn, hắn cười hỏi.
"Đến, chắc chắn sẽ đến."
Mọi người nhanh nhảu đáp lại.
"Ta có thể khinh thường các ngươi không?"
Đỗ Cách lại hỏi tiếp.
"Có thể."
Mọi người cắn răng đáp lại.
"Tiểu sư đệ, bao nhiêu đấy đủ rồi, đừng làm quá đáng."
Bàn tay Thanh Tùng cầm điện thoại cũng đang run rẩy, hắn ta nhìn lớp thanh niên hậu bối thảm thương trên lôi đài, trong lòng vẫn có một trận sảng khoái thầm lặng, nhưng khi nghĩ tới những thế lực đại diện sau lưng họ, hắn ta vẫn phải lên tiếng khuyên nhủ.
"Sư huynh, ngươi yên tâm, nếu ta muốn làm họ bị thương thì vừa nãy ta đã dùng Ngũ lôi phù rồi."
Đỗ Cách quay đầu khẽ cười, nói:
"§ở dĩ ta dùng Định thân phù chính là vì muốn nói cho đám tiểu bối này biết, về sau đừng có mà không coi ai ra gì, nên khiêm nhường thì khiêm nhường, nên khiêm tốn thì hãy khiêm tốn, quá mức ngông cuồng sẽ rất dễ đắc tội người khác. ."
"." Thanh Tùng. "." Mọi người.
"Cảm thấy nhục nhã đúng chứ? Cảm thấy ấm ức đúng chứ!"
Đỗ Cách khẽ cười, ánh mắt lướt sang từng người một trong đám người, nói tiếp:
"Chỉ xé hai món quần áo trên người các ngươi thì mấy người các ngươi đã che phần đầu bỏ phần mông, thậm chí còn quên mất cả chiến đấu. Quần áo không còn nữa thì có làm sao, nó ảnh hưởng đến các ngươi chiến đấu, hay là ảnh hưởng đến các ngươi vận chuyển linh lực hả?