Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 587 - Chương 587: Thiên Ma Cũng Chẳng Là Gì

Chương 587: Thiên Ma Cũng Chẳng Là Gì Chương 587: Thiên Ma Cũng Chẳng Là GìChương 587: Thiên Ma Cũng Chẳng Là Gì

Đi tới sân diễn võ, Triệu Hồng Mai mới hiểu rõ được sự thật.

Đây hoàn toàn không phải là đấu võ đứng đắn gì, mà là Trình Vũ không biết trời cao đất dày một người đánh một đám người.

Triệu Hồng Mai khi đó ngơ ngác một hồi lâu, thì ra Trình Vũ không chỉ gây rắc rối trong cuộc sống hiện thực, mà ở thế giới tu hành cũng gây họa như vậy.

Tính cách hắn điên rồ thế, thảo nào hắn lại gặp phải hai lời phong sát như vậy, đúng thật là đáng đời.

Nếu như Triệu Hồng Mai là thí sinh, biết được nội tình Đỗ Cách như vậy nàng còn lâu mới quyết định cấp cho Đỗ Cách những từ khóa như "Gây sự" hoặc là "Cuồng vọng" kia.

Đây là cuộc đấu võ của người tu hành, hơn nữa nàng còn bị người ta đuổi ra, nên Triệu Hồng Mai vốn định thuận thế rời đi khỏi.

Nàng cũng không sợ bị thương đến mình, mấu chốt là vì nàng không muốn lẫn vào quá sâu với một thế giới khác, đặc biệt là vì nàng không muốn liên quan quá nhiều với Trình Vũ, người đã định trước sẽ bước vào con đường chết.

Nhưng Trình Vũ lại nói chỉ cần ba phút đánh bại mọi người, còn nói không cần nàng ởi ra ngoài, dáng vẻ liều lĩnh đó thực sự khiến nàng không chịu được.

Cho nên nàng đã đứng lại ở tại chỗ không hề di chuyển.

Có hòa lẫn với tu hành giới hay không chỉ là chuyện sau đó, nàng đơn giản là vì muốn xem cảnh tượng Trình Vũ bị người ta đánh cho một trận.

Mấy ngày nay nàng đã sống rất mệt mỏi, cần phải xem một vài chuyện vui vẻ để khiến cho tâm trạng của mình được thư thả một chút.

Nhưng cảnh tượng tiếp theo đó đã hoàn toàn làm nàng sợ ngây người, Trình Vũ lại thật sự hung hãn đến mức lấy một địch mười, đây không phải là tiểu thịt tươi bị tất cả mọi người chê cười sao?

Có bản lĩnh thế này, phòng vé kiểu gì mà không chống đỡ được chứ?

Trong nháy mắt, Triệu Hồng Mai bỗng nhiên sinh ra một loại ảo giác không thực tế, có lẽ Trình Vũ sẽ không bị phong sát đâu!

Cho dù là Thiên ma cũng chẳng là gì, có thân thủ thế này phải kiếm bao nhiêu tiền cho nàng đây chứ!...

"Mẹ kiếp, con hàng này sao lại hung hãn như vậy?"

"Nhất định đã bị Thiên ma bám vào người, mọi người phải cẩn thận, chung sức trừ ma."

"CMN, đừng túm lấy quần ta, không nói đến võ đức."

"Pháp khí của ta bị cướp đi rồi..."

"Ngươi đánh lén, có bản lĩnh thì quang minh chính đại đấu một trận, đánh lén được coi là bản lĩnh gì chứ?"

"Aaa, đừng lột lấy quần của ta..."

Trên lôi đài lúc này là cảnh tượng kêu là gào thét thảm thiết, đám thanh niên là hậu bối tu hành giả đối diện với người từng trải Đỗ Cách bước ra từ thi sơn huyết hải, phản kháng hoàn toàn vô hiệu.

Mấy người có sở thường về thể thuật, thậm chí còn không túm lấy được ống tay áo của Đỗ Cách.

Mấy người có sở trường kỳ môn độn giáp, từ lúc bắt đầu thì đã mất đi cơ hội đầu, thậm chí còn không thể di chuyển vị trí đúng quỹ đạo." Người có sở trường trừ quỷ, sau khi bị định thân còn chẳng thả được quỷ ra, mà ngay cả hồ lô chứa quỷ cũng bị Đỗ Cách đoạt lấy đi.......

"Chỉ có thế này? Chỉ có thế này?"

"Ông đây dùng một đạo Định thân phù mà đã ngược tất cả các ngươi, các ngươi còn mặt mũi gì để nhìn người đây?"

"Ta có lòng tốt mời các ngươi ăn cơm, ai cho các ngươi can đảm để từ chối hả?"

"Nếu như ta dùng Ngũ lôi phù, e rằng chưa đến một giây các ngươi đã bị ta giết chết rồi."

"Tốc độ di chuyển quá chậm, thân pháp cua ngươi là học từ sư nương đúng chứ?"...

Đỗ Cách đi xuyên qua giữa đám người, vừa nói những lời châm chọc, vừa điều khiển định thân phù, lột quần áo của họ.

Lần này, hắn không có kỹ năng siêu quần nhổ lông gì, lột quần áo của họ hoàn toàn là vì hắn thận trọng, để ngăn chặn họ mang theo pháp khi phòng thân hiếm lạ cổ quái gì đó.

Suy cho cùng cũng khác với chiến trường dị tỉnh có truyền thừa bị đứt đoạn trước đó, trận mô phỏng lần này là bản truyền thừa hoàn chỉnh.

Từ trước đến nay, có biết bao nhiêu vị đại hiệp đã ngã xuống vì một mũi tên sau lưng hay một mũi tên trong tay áo gì đó, Đỗ Cách không chịu thiệt như vậy, hắn lột sạch đồ của họ thì có mũi tên gì đó cũng không giấu được, đại hiệp có chịu thiệt thì chịu thiệt một cách chính nghĩa.

Hơn nữa, đám thanh niên niên này da mặt mỏng.

Thanh niên cầm Hàng ma xử kia sau khi bị hắn rút mất dây lưng thì vẫn luôn một tay tứm quần, ngay cả di chuyển còn khó, nói gì đến chiến đấu với hắn?

Đặc biệt là mấy nữ tu trong số đó, thấy hắn đi tới thì chỉ lo kêu la áo áo rồi vội ôm ngực che eo...

Coi tôn nghiêm của mình còn quan trọng hơn cả tính mạng thì căn bản chỉ là mấy tên gà mờ, hoàn toàn không thể so được với những người không biết xấu hổ ở chiến trường dị tỉnh, dù bị lột sạch quần áo, chặt đứt tứ chỉ nhưng vẫn kiên trì chiến đấu.
Bình Luận (0)
Comment