Chương 592: Quyết Định
Chương 592: Quyết ĐịnhChương 592: Quyết Định
Đỗ Cách vừa giải thích vừa nhấc Trần Tử Vĩnh lên, đánh đập nặng nề. Trong tay hắn, Trần Tử Vĩnh như món đồ chơi, chỉ mất một lúc đã tàn phá không chịu nổi, năng lực hồi phục do bày tỏ hơn ngàn người mang đến, nhất thời cũng không thể khôi phục lại. Mọi người yên lặng không nói, đồng loạt nuốt nước bọt. Đây là giết gà dọa khỉ! Đúng vậy! Chắc chắn là vậy. May mà Trần Tử Vĩnh là thiên ma, đổi lại là họ bị Trình Vũ đối xử như thế, dù có linh lực hộ thể, e rằng cũng sẽ chết chắc. So sánh như vậy, quả thật Đỗ Cách đã rất nhân từ với họ, thật lòng xem họ là bạn. Triệu Hồng Mai nhìn Đỗ Cách điên cuồng, sắc mặt tái nhợt. Cái gì mà kiếm tiền? Cái gì mà phản bội? Toàn bộ đều bị nàng ném lên chín tầng mây. Nàng đã quyết định, sau này Trình Vũ nói cái gì chính là cái đó, để công ty gặp quỷ đi! Mạng nhỏ quan trọng hơn! Thanh Tùng cau chặt mày, hắn không bị bất kỳ kỹ năng nào ảnh hưởng, trong lòng hắn đã nhận định, tiểu sư đệ tám chín phần mười đã bị thiên ma đoạt xá. Hắn vốn định sau khi trở về sẽ báo cáo thân phận thật sự của Trình Vũ cho sư phụ biết, bây giờ cũng đã dập tắt ý định đó, tiểu sư đệ không hề phản bội Thanh Tâm Quan, nếu hắn không thừa nhận mình là thiên ma, muốn làm người bình thường thì không cần mang đến tai bay vạ gió cho sư phụ nữa.
"Phục hay không?"
Đỗ Cách nhìn Trần Tử Vĩnh bị hắn đánh đến mặt mũi bầm dập, đứt gân gãy xương, bóp chặt cổ hắn ta nhấc lên, hỏi:
"Ngươi phục, chúng ta còn có thể làm bạn, nếu ngươi không phục, ta lập tức đưa ngươi đến tây thiên."
"Phục! Ta phục rồi!"
Hiệu quả của bùa yên lặng đã sớm tan biến trong quá trình bị đánh đập, Trần Tử Vĩnh nhìn Đỗ Cách, nghẹn ngào thốt lên. Lúc này, hắn không dám nói nhảm câu nào. Hắn sợ nói ra một chữ, đầu hắn sẽ phải dọn nhà, tốc độ Trình Vũ nhanh hơn hắn nhiều. Hắn mơ hồ cảm nhận được bóng dáng của Đỗ Cách trên người Trình Vũ. Nhưng Đỗ Cách đã trở thành chiến sĩ ngoài hành tỉnh, e rằng sẽ không nhàm chán đến mức chơi đồ hàng với họ trong trận mô phỏng, mà người trước mặt này, năng lực thích ứng và phát triển trong trận mô phỏng lại mạnh như vậy, tám chín phần mười sẽ trở thành Đỗ lão đại tiếp theo. Lúc này, hắn nào còn để ý đến việc cân nhắc xem ai là chủ đạo nữa, tranh thủ thời gian ôm đùi lớn mới là chân lý.
"Anh em tốt, tủi thân cho ngươi rồi."
Đỗ Cách duỗi tay thả Trần Tử Vĩnh xuống, dùng sức ôm chặt hẳn:
"Bắt đầu từ bây giờ, ngươi là bạn tốt của ta, không, là bạn tốt của cả nhân loại. Chúng ta hãy cùng nhau bắt tay giết chết những thiên ma khác, trả lại tương lai tươi sáng cho thế giới..."
"Tương lai tươi sáng."
Ánh mắt Trần Tử Vĩnh lóe ánh lệ, nghẹn ngào nói.
Vẻ mặt mọi người ngơ ngác. Vậy là bạn tốt rồi? Vừa nãy ngươi đánh hắn một trận đấy! Không sợ sau này hắn trả thù ngươi à? Lúc dạy dỗ bọn ta, tỉnh ranh như quỷ, đến lượt thiên ma, đánh một trận xong đã buông bỏ đề phòng? Đây là logic gì thế?
"Trình sư đệ, hắn có vô hại đến mấy cũng là thiên ma, công nhận hắn như vậy, có phải hơi qua loa rồi không?"
Tạ Trọng không nhịn được nhắc nhở, không đánh không quen biết, là bạn bè, hẳn sẽ vô thức suy nghĩ cho Đỗ Cách.
"Không sao, nếu hắn còn dám làm bậy, đánh thêm một trận nữa là được."
Đỗ Cách mỉm cười với vẻ không để ý, nhìn Trần Tử Vĩnh:
"Đừng gò bó, ở cùng với anh đây phải thoáng lên, nên hồi phục thì hồi phục."
Trần Tử Vĩnh gật đầu, quan sát một vòng hiện trường, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Triệu Hồng Mai, thâm tình nói:
"Chị gái này, nụ cười của ngươi khiến ta động lòng. Ta xin thề, đời này kiếp này, ta chỉ yêu ba thứ, mặt trời, mặt trăng và ngươi, mặt trời để lại cho ban ngày, mặt trăng để lại cho ban đêm, còn ngươi chỉ thuộc về ta..."
Trong ánh mắt không thể tin nổi của mọi người, dung mạo của Trần Tử Vĩnh nhanh chóng hồi phục sau lời tỏ tình. Chớp mắt trừ quần áo, cả người đều khôi phục lại như cũ, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết bị người ta đánh đập. Tất cả mọi người đều thấy miệng lưỡi khô khốc. Đây là năng lực hồi phục của thiên ma sao? Khó tin quá đi mất! Nếu thiên ma đều giống như Trình Vũ và Trần Tử Vĩnh, chờ bọn hắn trưởng thành, e rằng thật sự rất khó đánh... Thấy ánh mắt Triệu Hồng Mai nhìn về phía Trần Tử Vĩnh thoáng chốc trở nên hiền lành, nhóm người như có điều suy nghĩ, đột nhiên hiểu ra tại sao lúc Trình Vũ chiến đấu với họ lại giành ra tay đối phó hắn ta trước, còn dùng bùa yên lặng bịt kín khả năng ngôn ngữ của hắn ta. Sợ là kỹ năng của Trần Tử Vĩnh có liên quan đến ngôn ngữ! Nếu kỹ năng của Trần Tử Vĩnh liên quan đến ngôn ngữ, vậy kỹ năng của Trình Vũ là gì? Liên quan đến kỳ thị sao? Nhưng họ chẳng cảm thấy có chỗ nào bất ổn cả! Tất cả phát triển thành tình huống như hiện nay dường như rất hợp lý.
Chương 593:
Dặn dò Triệu Hồng Mai ra ngoài tìm quần áo mới cho mọi người xong, nhóm người tự thu dọn trang bị và pháp khí của mình, tìm người quản lý câu lạc bộ yêu cầu một phòng riêng lớn. Lúc chờ lên món, La Phàm không nhịn được hỏi:
"Trình sư đệ, có thể nói cho chúng ta biết rốt cuộc thiên ma là người thế nào không?"
Đỗ Cách nhìn hắn, cười bảo:
"Ngươi từng nghe nói đến cổ chưa?"
La Phàm gật đầu:
"Có biết, tu sĩ bên Nam Cương rất giỏi thuật cổ độc, nghe nói luyện đến mức cực hạn, có thể nhờ cổ trường sinh..."
"Thiên ma cũng tương tự như cổ vậy."
Đỗ Cách ngắt lời hẳn:
"Đưa tất cả thiên ma vào một thế giới, sau đó để bọn hắn tranh đấu, cuối cùng ngươi nuốt chứng ta, ta nuốt chửng ngươi, nuôi dưỡng người mạnh nhất, đó chính là vua thiên ma."
"Nuôi dưỡng ra kẻ mạnh nhất kia sẽ như thế nào?"
Trong đầu Trương Từ Khanh lóe lên quỷ vương phong ấn ở núi Thiên Sư, run giọng hỏi:
"Vua thiên ma sẽ gây nguy hại đến thế giới của chúng ta sao?"
"Không, hắn sẽ rời khỏi thế giới này."
Đỗ Cách cười.
Nhóm người nhìn nhau, lại lần nữa sửng sốt.
"Lạ lắm à?"
Đỗ Cách lắc đầu, buồn bã nói:
"Ta biết các ngươi đang nghĩ gì, nếu cuối cùng thiên ma sẽ rời đi, vậy cứ để cho hắn đi là được. Nhưng thiên ma tranh đấu với nhau, điều đáng sợ nhất không phải bồi dưỡng ra vua thiên ma, mà là quá trình bồi dưỡng vua thiên ma. Phía Nam Cương luyện cổ, chỉ là độc trùng cắn xé nhau, nhưng thiên ma cắn xé nhau, cần dùng người bình thường làm chất dinh dưỡng. Sở dĩ ta không tiếc trả giá để đoàn kết mọi người lại với nhau, là để trong quá trình thiên ma cắn xé nhau có thể trải qua yên ổn hơn một chút, cố hết sức diệt trừ bọn hắn trong lúc bọn hắn vẫn chưa trưởng thành, như vậy thế giới mới bớt chịu thiệt hại. Thế nên ta mới thu hút ánh mắt của tất cả thiên ma lên người mình trong lúc phóng viên phỏng vấn..."
E là ngươi muốn mượn tay chúng ta, tiêu diệt những thiên ma khác, trở thành vua thiên ma cuối cùng thì có! Mọi người tự động bỏ qua nội dung trách trời thương dân của Đỗ Cách, lọc ra bản chất trong lời nói của hắn. Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu những gì hắn nói là thật, để Đỗ Cách trở thành vua thiên ma cũng không phải không chấp nhận được, so với thiên ma giết người trên phố, Đỗ Cách mạnh mẽ lại nhân từ, so với Trần Tử Vĩnh tỏ tình khắp nơi, hắn mạnh hơn không biết gấp mấy lần. So với việc tìm người khác đến tiêu diệt Trình Vũ, chỉ bằng để Trình Vũ nuốt chứng tất cả mọi người, rồi lại tiễn hắn đi. Lỡ như bồi dưỡng ra vua thiên ma mạnh mẽ khác chiến đấu với Đỗ Cách, một khi mất khống chế, tổn hại của họ sẽ lớn hơn nhiều. Nhưng tiền đề để làm vậy là cần phải xác định cách nói liên quan đến việc nuôi cổ của Trình Vũ là thật. Nếu không để lại vua thiên ma không từ thủ đoạn cho thế giới, họ chính là tội nhân. ...
Trần Tử Vĩnh cúi đầu uống trà, cứ như chuyện này không có liên quan gì với hắn cả.
Ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn không thể mở miệng bàn bạc kế hoạch với Đỗ Cách được, nếu lỡ miệng nói chuyện mà lầm ảnh hưởng đến kế hoạch của Đỗ Cách thì không tốt.
Hơn nữa, trong chuyện này hắn cũng, không phải là người chiếm thế chủ đạo, cho nên chỉ có thể phối hợp theo Đỗ Cách mà thôi.
Kỹ năng của hắn là môi răng như mật, phải nói lời ngon tiếng ngọt mới có thể làm đối phương thích, nếu chỉ đơn giản nói một câu tôi yêu bạn, chắc chắn sẽ không thể chinh phục Trình Vũ được.
Trình Vũ tính tình tàn nhẫn, chỉ cần hắn dám mở miệng nói chuẩn bị nói lời ngon ngọt, chắc chắn sẽ phải hứng chịu đả kích giống như là bão tố.
Hơn nữa, chuyện càng khiến cho hắn cảm thấy bất lực hơn là, trên thế giới này có một loại phù tên là tĩnh âm phù, thứ chuyên dùng để khắc chế năng lực của hắn.
Nếu sớm biết như vậy thì hắn thà ở lại trong nhóm người thường mà lăn lộn, cứ nhất định phải đâm đầu vào đám người đi tu hành làm gì không biết!
Dù ở lại trong đám người thường để kích phát ra kỹ năng thứ hai, rồi lại đến ganh đua trong giới tu hành cũng được mài!
Ha1z!
Trần Tử Vĩnh lặng lẽ thở dài một tiếng, xem ra, phương pháp chiến đấu của đỗ đại lão cũng không phải là lợi dụng các từ ngữ mấu chốt... ....
Mọi người nhìn nhau.
Tạ Trọng nói:
"Trình sư đệ, chuyện này có ảnh hưởng rất lớn, có lẽ chúng ta phải đi thương lượng lại với các trưởng bối trong nhà trước."
"Không sao cả."
Đỗ Cách nhìn hắn một cái, gật đầu nói:
"Chỉ bằng mấy tiểu bối như chúng ta thì sợ là không thể đối phó được với nhiều Thiên Ma như vậy."
Đám người Tạ Trọng kinh ngạc nhìn về phía Đỗ Cách.
Hắn đồng ý? Hắn chính là Thiên Ma đấy? Không thèm sợ hãi như vậy luôn hả?
Không đúng! Chỉ sợ thực lực của hắn cũng không thua kém gì so với các trưởng bối trong sư môn!
Phải biết rằng, lúc Trình Vũ đánh nhau với họ đã sử dụng định thân phù rồi! Nếu hắn sử dụng phù chú khác thì các trưởng bối có thể ứng đối được không?