Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 606 - Chương 606: Phục Hay Không

Chương 606: Phục Hay Không Chương 606: Phục Hay KhôngChương 606: Phục Hay Không

"Trình ca, làm sao mà ngươi làm được?"

"Trong giày của ta có một lá bùa bách giải, phù sư chiến đấu, phải liệu hết được các tình huống, làm sao có thể không chuẩn bị đầy đủ chứ?"

Đỗ Cách cười, cố ý bỏ qua sức mạnh hải thần, vung tay bắn ra một lá bùa hồi xuân.

Lão đạo sĩ dần tỉnh lại.

"Ngươi..."

Đỗ Cách thuận thế kích hoạt một lá bùa định thân.

"Lão già, có phục không?"

Lão đạo sĩ nhìn bùa chú dán đầy trên người, trầm mặc không nói, hắn không nắm chắc bắn hết được tất cả linh phù trên người đi.

Đỗ Cách vừa thu tay, bóc nước trước đó tổ thành một cánh tay lớn, trong ánh mắt kinh hãi của lão đạo sĩ, ấn lên Ấn Thiên Sư:

"Ngươi nói một tiếng phục, mọi người là bạn tốt, ta sẽ không động vào Ấn Thiên Sư. Ngươi không phục, ta mở động Phong Ma..."

"Mở động Phong Ma, mấy người các ngươi không ai có thể sống sót."

Lão đạo sĩ nói.

"Phục hay không?"

Đỗ Cách chỉ huy tay nước đẩy Ấn Thiên Sư.

Động Phong Ma cùng với sự di dịch của Ấn Thiên Sư, hai cánh cửa đá lóe lên kim quang, bùa phong cấm của thiên sư thời đại trước được kích hoạt."

Lão đạo sĩ trừng mắt, tức giận nói:

"Các ngươi làm vậy, sinh linh sẽ lầm thân."

"Có liên quan gì hả?"

Đỗ Cách cười.

"Đã giệt đạo môn chính thống các ngươi, Tam Thanh Đường lại phóng ra quỷ dữ, trận áp, chính là anh hùng của nhân gian, trên đời không có quỷ dữ, thì ai sẽ tín phục Tam Thanh Đường?

Thái sư phúc, thực ra ta cuøgnx không muốn dân gian sinh linh lầm than, thả quỷ Vương, lòng không yên, cho nên mới cho ngươi cơ hội cứu chúng sinh! Chỉ cần ngươi nói một tiếng phục, nói không chừng ta sẽ không thả Quỷ Vương ra! Ngươi cứng đầu không phục, cho nên, người gây nên sinh linh lầm than là ngươi! Không liên quan đến ta..."

Hay là cho ngươi tìm niềm an ủi từ ta!

Thấy Đỗ Cách điều khiển tay nước đẩy Ấn Thiên Sư, lão đạo sĩ như muốn nứt mắt.

"Phục, lão đạo phục rồi."

Đỗ Cách cười, động ý niệm xua tan tay nước.

Trong ánh mắt kinh ngạc của đám người Trương Tự Khanh, hắn gỡ hết tất cả linh phù trên người lão đạo sĩ:

"Thái sư thúc, vừa nãy chỉ là đùa với ngươi thôi, mấy người Trương Tự Khanh nói đúng, ta không phải là người của Tam Thanh Đường. Chúng ta cũng coi như không đánh không quen biết, tính tuổi tác, chúng ta chắc thuộc kiểu bạn vong niên đấy!"

"Ừm, bạn vong niên."

Lão đạo sĩ cau mày, nghỉ hoặc nhìn sang Đỗ Cách, dường như không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng ý thù địch trong lòng hắn sớm đã không biết biến mất từ lúc nào.

"Thái sư thúc nhận người bạn như ta là được."

Đỗ Cách cười.

"Ta biết trong lòng thái sư thúc có rất nhiều nghi hoặc. Nhưng bây giờ không phải lúc giải thích, vị thái sư thúc đi điều tra chân tướng cũng sắp quay lại rồi. Sau đây, phiền thái sư thúc kích hoạt trận pháp, trấn áp luôn hắn, ta lại giải thích cho hai vị sư thúc."...

"Sư huynh, quả như tên giặc đó nói, chưởng môn các phái đều bị sở sự vụ đặc biệt dụ đến kinh thành với danh nghĩa thiên ma, sợ là lành ít dữ nhiều..."

Thân hình của Ngô Hoài xuất hiện trở lại trong đại trận, vừa lộ diện đã vội nói, nhưng sau đó, ánh mắt của hắn chú ý đến Liễu Quảng bị bùa ngũ lôi đánh cho đen xì, bỗng ngẩn người:

"Sư huynh, ngươi làm sao thế?"

Liền sau đó.

Vẻ mặt hắn biến sắc:

"§ư huynh, ngươi làm gì thế? Tại sao dùng đại trận kiềm chế ta?"

Còn chưa dứt lời.

Đỗ Cách giơ tay đánh ra một đạo bùa hộ thân, sau đó đón một quyền:

"Ngu xuẩn, bị người khác chơi trong lòng bàn tay mà còn không biết, sống từng đấy năm mà chẳng làm nên trò trống gì hả?"

"Sư huynh?"

Ngô Hoài bị đánh một quyền đến thộn người, vốn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

"Trình tiểu hữu, có gì thì nói, không cần thiết ra tay với sư đệ ta chứ!"

Liễu Quảng nói.

"Liễu thái sư thúc, có lẽ ngươi tu hành lâu rồi, không hiểu phép tắc đối nhân xử thế, giống như lão già mu muội không tỉnh ngộ này, không đánh cho hắn phục, thì hắn sẽ không ngoan ngoãn nghe ngươi nói."

Đỗ Cách cười, nhưng không dừng tay, vừa đánh Ngô Hoài vừa hỏi.

"Đã phục chưa?"

"Phục cái gì hả? Có giỏi thì ngươi bảo sư huynh bỏ áp chế với ta đi, hai chúng ta đánh một trận quang minh chính đại."

Ngô Hoài vô cùng tức giận, linh lực của hắn bị áp chế chín phần, lại bị Đỗ Cách ra tay trước, bây giờ khắp chỗ bị hạn chết, lại thêm không hiểu đã xảy ra chuyện gì, vô cùng ấm ức.

"Vừa nãy ta cũng bị sư huynh ngươi dùng trận pháp áp chế, sau khi ngươi đi thì chuyển bại thành thắng, còn thu phục được sư huynh ngươi."

Đỗ Cách cười nói:

"Từ lúc ta nhập môn tu hành đến bay chưa đến ba ngày thì đã làm được đến bước này. Ngươi tu hành đã bảy tám mươi năm, cho dù linh lực bị áp chế chín phần, cũng phải lợi hại hơn ta. Người có mặt mũi gì mà kêu bỏ áp chế, vừa nãy hai ngươi có quang minh chính đại với ta không?"

Đám người Trương Tự Khanh bỗng ngẩn người, vừa nãy còn không cảm thấy gì, nhưng so sánh hai người, họ lại chấn kinh vì Đỗ Cách.

Liễu Quảng vô cùng hổ thẹn.
Bình Luận (0)
Comment