Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 635 - Chương 635: Xin Công Chúa Thứ Tội

Chương 635: Xin Công Chúa Thứ Tội Chương 635: Xin Công Chúa Thứ TộiChương 635: Xin Công Chúa Thứ Tội

Hai tay của hắn ôm quyền, quỳ một chân trên đất:

"Xin công chúa thứ tội."

Lạc Sương công chúa sửng sốt.

Đỗ Cách vứt trường kiếm trong tay xuống mặt đất, chán nản ngã xuống đất, hắn cắn nát đầu lưỡi, một tia máu tươi chảy xuống theo khoé miệng, hắn gian nan nói:

"Công chúa, thuộc hạ vốn định cho sát thủ và hộ vệ của người tàn sát lẫn nhau, cuối cùng lại hộ vệ công chúa rời đi, báo thù cho Tư tướng quân và Thánh thượng.

Nhưng với tình hình hiện tại, công chúa ngươi cũng thấy, thuộc hạ không còn sống được lâu nữa, lại không còn sức hộ tống công chúa. Công chúa chạy trốn một mình đi. Ta biết công chúa vẫn không tin ta, dù sao ta cũng đã giết rất nhiều người một nhà, sau khi ta nói xong, công chúa muốn báo thù cho hộ vệ của mình hay là muốn bảo đảm an toàn cho bản thân mình thì cứ giết ta, trừng phạt đúng tội của thuộc hạ.

Nhưng nếu một ngày nào đó, công chúa thật sự có thời cơ phục quốc, xin hãy đến trước mộ Tư Thần tướng quân, nói cho tướng quân biết thuộc hạ không khiến hắn mất mặt, nói cho hắn biết, tên ta là Hà Húc.

Nói cho Tư tướng quân, ta từ đầu đến cuối không hề phản bội Thanh Vũ quốc, không phản bội Tư tướng quân. Ta sinh là là người Thanh Vũ quốc, chết là ma Thanh Vũ quốc. Ta là Hà Húc, không phải Long Nha Lãnh Thập..."

Giọng nói Đỗ Cách càng ngày càng yếu đi, ánh mắt nhìn về phía Lạc Sương lại càng ngày càng nhu hòa, nước mắt của hắn không tự chủ được mà chảy xuống:

"Công chúa, ta chỉ hận không thể tự tay đâm Định Quốc tặc, báo thù cho Tư tướng! Không thể tru quốc tặc, ta chết không nhắm mắt..."......

Một câu có cơ có cở, có mưu lược, có bi tình, có tuyệt vọng, còn có đại nghĩa với đất nước...

Nhưng trong mắt Lạc Sương vẫn đầy cảnh giác, trong khoảng thời gian này, nàng đã trải qua quá nhiều chuyện rồi.

Lừa gạt, phần bội, chạy trốn, đói khổ lạnh lẽo, sống đầu đường xó chợ...

Trong khoảng thời gian quá ngắn mà nàng đã trải qua mọi chuyện từ buồn đến thẳm trong cuộc đời.

Dù nàng chỉ là một công chúa mảnh mai không rành thói đời thì cũng đã trưởng thành, mà trưởng thành là một cột mốc quan trọng, không thể nào tuỳ tiện tin tưởng bất kỳ một ai nữa.

Tư Thần tướng quân đã chết rồi. Trong hành trình chạy trối chết, trước mắt đều là đao quang kiếm ảnh, ai sẽ quan tâm trong bóng tối có một người trong bóng tối dẫn đường cho tất cả mọi người tự giết lẫn nhau hay không...

Lãnh Thập trông khá đàng hoàng, nhưng nghĩ kĩ lại, tất cả đều không có chứng cứ.

Nhưng mục đích hắn làm như vậy là gì?

Rõ ràng hắn tiến thêm một bước nữa là có thể giết chết mình. Chẳng lẽ hắn còn muốn lợi dụng thân phận của mình Sao?

Hiện tại tác dụng duy nhất của mình cũng chỉ có thân phận công chúa bỏ trốn này thôi!

Bắt mình rồi giao mình cho Định Quốc công để đổi lấy tiền đồ; hoặc là lấy mình làm vật thế chấp để áp chế Định Quốc công; hoặc là đơn giản chỉ biến mình thành đồ chơi, phục vụ cho một vài quý tộc có sở thích đặc biệt...

Có lẽ, hắn nhận được mệnh lệnh là không được giết chết mình, mà là bắt sống mình đi.

Lạc Sương nhìn Đỗ Cách thản nhiên chịu chết, trong đầu chợt loé lên rất nhiều kiểu lợi dụng hắn có thể làm đối với nàng, nàng chăm chú cắn môi, nàng biết giết chết Lãnh Thập rồi bỏ trốn một mình là lựa chọn tốt nhất, bất kể đối phương có âm mưu gì cũng đều có thể tiện tay hóa giải.

Nhưng nhìn Lãnh Thập bi thương chờ chết mà vẫn vô cùng trung thành như vậy, nàng biết mình không có cơ hội, một khi mình dấy lên sát tâm, đợi chờ mình sợ không phải là mưa to gió lớn thì cũng là đả kích tương tự vậy.

Hơn nữa, nàng cũng bị thương, sắp chịu không nổi nữa, nàng không nắm chắc trong tình huống này, nàng có thể chém giết một sát thủ lấy giết người làm nghề nghiệp.

Huống chỉ, dù thật sự có thể giết được Lãnh Thập, với trạng thái thân thể hiện tại của nàng thì cũng không thể đi ra khỏi khu rừng rậm này.

Nàng không thể chết. Nàng còn muốn báo thù cho vi phụ, đoạt lại Thanh Vũ quốc.

Ít nhất là không thể cứ chết vô nghĩa ở chỗ này, đồng quy vu tận với một sát thủ được.

Nàng muốn sống sót. Mặc kệ là thật hay giả, nam nhân ở trước mắt là cơ hội sống sót duy nhất của nàng, đợi nàng chữa khỏi thương thế thì vẫn luôn có thời cơ chạy trốn khỏi hắn...

"Hà Húc, ngươi nói gì vậy? Tư Thần tướng quân tận trung vì nước, sao ta lại có thể tự bỏ trốn, giết thủ hạ tướng sĩ của hắn được, nếu ta giết ngươi, dưới cửu tuyền, e là ta cũng không còn mặt mũi để gặp phụ hoàng, đối mặt Tư tướng quân!"

Lạc Sương hít một tiếng rồi thu hồi chủy thủ lại:

"Đứng lên đi, Hà tiên sinh, ta tin tưởng ngươi. Nếu ngươi muốn giết ta thì đã giết từ lâu rồi, cần gì tốn công tốn sức gạt ta chứ."

Vãi thật! Học diễn xuất à?

Đỗ Cách động lòng, trong mắt tuôn ra một chùm ánh sáng, kích động nói:

"Công chúa, ngươi bằng lòng tin tưởng ta sao?"
Bình Luận (0)
Comment