Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 636 - Chương 636: Trăm Ngàn Dân Chúng Chờ Được Cứu

Chương 636: Trăm Ngàn Dân Chúng Chờ Được Cứu Chương 636: Trăm Ngàn Dân Chúng Chờ Được CứuChương 636: Trăm Ngàn Dân Chúng Chờ Được Cứu

"Tất nhiên."

Lạc Sương nặn ra một nụ cười mỉm, lắc đầu nói:

"Ta không cho rằng một công chúa của một vong quốc có cái gì đáng giá để ngươi lừa gạt? Giết ta, mang đầu của ta trở về là đủ để ngươi thăng một cấp ở Long Nha, ngươi hoàn toàn không cần thiết tự làm lộ thân phận. Nếu ngay cả ngươi ta cũng không tin tưởng thì còn có thể tin tưởng ai? Ta đã không còn gì cả rồi."

"Không, công chúa, ngươi không phải không còn gì cả. Ngươi còn có ta mà."

Đỗ Cách đứng lên một lần nữa, nhặt trường kiếm trên đất lên rồi trả kiếm lạ vào vỏ, đoan chính nói:

"Còn có trăm ngàn dân chúng của Thanh Vũ quốc chờ được cứu. Tứ công chúa, dù thuộc hạ tài sơ học thiển, nhưng vẫn nguyện vì con đường phục quốc của công chúa mà máu chảy đầu rơi, muôn lần chết cũng không chối từ..."

Lạc Sương nhìn Lãnh Thập đột nhiên đứng lên, tỉnh thần sảng khoái, giống như không bị thương chút nào, ý định dùng thuốc trị thương mua chuộc lòng người đột nhiên bỗng nhiên khựng lại giữa không trung, trong chốc lát nàng rùng mình, trái tim đập nhanh thình thịch thịch.

Giờ này khắc này, bên trong lòng của nàng chỉ còn lại một ý niệm trong đầu.

Hắn không bị thương. Tất cả đều là gạt người.

Cũng may nàng chưa ra tay giết người.

Nàng nhẹ nhàng nuốt ngụm nước bọt, Lạc Sương thử thăm dò hỏi:

"Hà tiên sinh, thương thế của ngươi sao rồi?"

"Có một túi máu mà thôi."

Đỗ Cách cười cười, thản nhiên nói:

"Kia là kế thăm dò tạm thời của công chúa. Mặc dù thuộc hạ trung với Thanh Vũ quốc nhưng cũng không cổ hủ. Vừa rồi, nếu Tứ công chúa vứt bỏ thuộc hạ mà đi, hoặc là ra tay giết chết thuộc hạ thật.

Vậy chứng tỏ, công chúa chính là hạng người vì lợi ích cá nhân, dạng này dù công chúa có phục quốc thành công thì cũng vô ích với quốc gia. Khi đó, ta sẽ tự tay đưa công chúa lên đường, đoàn tự cùng Thánh thượng..."

Mặt Lạc Sương tái nhợt.

"Nhưng công chúa không chỉ không rời đi một mình, mà còn định lấy thuốc trị thương ra cứu trợ thuộc hạ, đủ để chứng minh công chúa là người lương thiện, đáng để Hà Húc đi theo."

Đỗ Cách vui mừng nhìn về phía Lạc Sương:

"Hà Húc cũng là vì tương lai của Thanh Vũ quốc nên xin công chúa thứ lỗi."

Tay chân Lạc Sương lạnh buốt, trong lòng gào thét chửi thầm vạn lần, từ xưa chỉ có quân thượng thử lòng thần tử, nào có thần tử thử lòng quân thượng chứ, ngươi đây là kẻ bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa.

Nhưng chẳng biết tại sao, sau khi Hà Húc nói ra lý do thì sự hoài nghỉ của Lạc Sương đối với hắn lại giảm bớt mấy phần.

Nàng hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc: "Hà tiên sinh thật đúng là người tâm tư kín đáo đấy!'

"Công chúa quá khen."

Đỗ Cách cười cười:

"Như tâm tư không kín đáo, thì sao có thể được Tư Thần tướng quân phái tới Sùng Minh nước làm mật thám? Nếu không biết suy nghĩ, sao có thể làm cho Long Nha và hộ vệ đồng quy vu tận, mà vừa lúc còn lại hai người thuộc hạ và công chúa?

Trong đó, nếu sai sót một mắt xích thôi, thì hoặc là thuộc hạ chết, hoặc là công chúa chết, đâu còn có thể thiên y vô phùng như bây giờ, đã trừ đi gian tế, lại phải bảo đảm công chúa an toàn, kết cục vẹn toàn cho đôi bên rồi đây."

Nghe hắn mèo khen mèo dài đuôi như này, Lạc Sương quả thực không biết nên nói tiếp như nào. Nói thật, nếu không phải nhất định phải dựa vào tên trước mắt, nàng đã muốn một đao đâm chết hắn rồi.

Giết chết hết toàn bộ hộ vệ bên cạnh mình, ngay cả thị nữ cũng không để lại, để cho mình không còn người có thể dùng, cái này gọi là vẹn toàn đôi bên đấy à?

Đây rõ ràng gọi là cắt cỏ hại rễ!

Nàng hít sâu một hơi, Lạc Sương hành lễ với Đỗ Cách:

"Đã như vậy thì tiếp theo Lạc Sương đành trông cậy vào Hà tiên sinh rồi."

"Công chúa khách khí rồi."

Đỗ Cách ôm quyền:

"Thuộc hạ sinh là người Thanh Vũ quốc, chết là ma Thanh Vũ quốc. Đời này đều trung với Thanh Vũ quốc, thuộc hạ sẽ làm dốc hết toàn lực, hỗ trợ công chúa phục quốc, điều này được chứng giám giữa trời đất..."

"Được, ta biết rồi."

Sọ não Lạc Sương hơi nở ra:

"Hà tiên sinh, bây giờ chỉ còn lại hai người chúng ta, sau này đừng nói về Thanh Vũ quốc nữa, để tránh nhận phải những mầm tai vạ không đáng có."

"Thuộc hạ hiểu rồi."

Đỗ Cách nói.

Một thao tác, hắn đã bước đầu chiếm được sự tín nhiệm của Lạc Sương, sau nhiều lần bày tỏ lòng trung thành, thương thế của hắn đã sớm khôi phục, thuộc tính chắc chắn cũng tăng lên rồi.

Chân khí trong cơ thể cũng đang dần dần khôi phục.

So ra với dị tỉnh chiến trường trước đó thì hệ thống tu hành thế giới này phức tạp hơn nhiều, võ giả tu hành chân khí, thuật sĩ tu hành pháp lực, còn có mấy loại pháp sư nữa, dẫn động thiên địa chỉ lực cho mình dùng, còn có ngự thú sư, các loại luyện dược sư.

Hơn nữa không chỉ có con người mà còn có yêu thú nữa.

Các chủng tộc ganh đua sắc đẹp hợp thành thế giới muôn màu muôn vẻ này.

"Công chúa có tính toán gì tiếp theo không?"

Đỗ Cách hỏi.
Bình Luận (0)
Comment