Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 637 - Chương 637: Từ Khóa: Mấu Chốt

Chương 637: Từ Khóa: Mấu Chốt Chương 637: Từ Khóa: Mấu ChốtChương 637: Từ Khóa: Mấu Chốt

"Dựa theo kế hoạch cố định, chúng ta đến Thanh Lam Kiếm Tông trước để gặp sư phụ ta, sau đó, xin lão nhân gia người đi thuyết phục Sùng Minh Quốc hoàng đế, mời hắn xuất binh, giúp ta phục quốc."

Lạc Sương nói.

Đỗ Cách nhìn Lạc Sương, im lặng không nói gì.

"Hà tiên sinh cho rằng kế hoạch của ta có vấn đề sao?"

Lạc Sương hỏi.

Đâu chỉ có vấn đề, mà là vấn đề lớn nữa.

Thanh Lam Kiếm Tông đương thời là một trong bát đại môn phái mạnh nhất, mỗi một đời tông chủ xưng hào đều vì Thanh Lam Kiếm Thánh, thực lực cá nhân siêu mạnh đến mức đủ để ảnh hưởng đến vận mệnh một quốc gia.

Quốc gia nào cũng thích đưa hoàng tử công chúa mình đến những tông môn này để học nghệ, nhờ vào đó để gắn bó quan hệ với đại tông môn, mà đại tông môn cũng cần tư nguyên của hoàng thất, cả hai ăn nhịp với nhau.

Nhưng hoàng tử công chúa có xuất thân cao quý, học đạo trị quốc bằng cách tranh quyền đoạt lợi, nào có mấy ai chịu bỏ thời gian ra học tập võ nghệ, bọn hắn tiến vào đại tông môn, cùng lắm là được mạ một lớp vàng mà thôi.

Kiếm Thánh đệ tử nào đó, nói ra thì cũng dễ nghe.

Nhưng xét đến cùng thì cũng chỉ là mấy đệ tử vô danh.

Công chúa hoàng tử dưới danh nghĩa Thanh Lam tông không tới một trăm thì cũng tới tám mươi, không khác gì lắm so với hậu nhân của Lưu hoàng thúc Trung Sơn Tĩnh Vương.

Một công chúa cua vong quốc nghèo túng, muốn người thì không còn ai, đòi tiền thì không có tiền, đường đường là Kiếm Thánh, họ dựa vào cái gì để giúp ngươi?

Giúp ngươi được lợi ích gì? Mặt to bằng người hay là được dáng đẹp?

Khi tuyêt vọng, tên khốn này cái gì cũng có thể thử!

"Tứ công chúa, chúng ta vẫn nên sống sót trước, suy nghĩ thêm cái khác đi!"

Đỗ Cách thầm thở dài một tiếng, nhìn về phía Lạc Sương rồi nói:

"Lần này Long Nha không có ai trở về phục mệnh, sợ là sẽ còn phái người đợt thứ hai đến đây ám sát, Định Quốc công bên kia chắc hẳn cũng sẽ không bỏ qua cho công chúa tiếp tục sống, chúng ta đến vượt qua hai ải gian nan trước mắt này trước..."......

Đương nhiên phải sống sót trước. Đám sát thủ này truy sát công chúa, bọn chúng đuổi theo năm sáu ngày, xung quanh đều là rừng núi hoang vắng, trên đường đến lông người cũng không thể thấy.

Nói cách khác, họ đi từ rừng rậm ra ít nhất cũng phải mất năm sáu ngày.

Vũ trụ giải trí hiện đại thay đổi quy tắc, trong ba nghìn người có hơn hai nghìn người sống sót, nhiều hơn gấp bội SỐ so với số người dự tính ban đầu.

Hơn nữa hắn đã có một cái khởi đầu tồi tệ, vậy tất cả mọi người cũng có thể gặp rắc rối...

Năm sáu ngày nữa, hơn hai nghìn chiến sĩ trên chiến trường dị tỉnh, không chừng lại có thể xuất hiện ra loại sâu bướm gì đói

Mà hai từ khóa của hắn là mấu chốt.

Ngoại trừ có thể kiểm tra sự trung thành trên người Lạc Sương thì không thể làm được bất cứ cái gì nữa. Vậy chẳng khác nào để người khác chạy trước năm sáu ngày.

Năm sáu ngày này, với hiệu suất của hắn thì đã có thể thành lập nên một thế lực lớn rồi...

Ai biết được chờ đến khi bọn hắn ra ngoài thì bên ngoài đã thành cái dạng gì?

Còn việc đi đến Thanh Lam kiếm tông thì sao?

Đến đó chẳng khác nào tìm chết?

Mẹ kiếp chứ! Địa ngục bắt đầu rồi!...

Thấy Đỗ Cách im lặng, Lạc Sương lấy một viên thuốc ra nhét vào trong miệng rồi thở dài một tiếng:

"Quả nhiên là do ta quá ngây thơ. Hà tiên sinh, ta cũng biết việc đến Thanh Lam kiếm tông là hy vọng xa vời nhưng đó lại là hy vọng duy nhất của ta.

Trong Thanh Vũ quốc quả thật có người trung thành với hoàng thất, họ không hài lòng với Định quốc công nhưng tất cả hoàng huynh của họ đều bị giết chết, chung quy gì ta cũng chỉ là một nữ tử, dù cất giọng lên tiếng thì sẽ có mấy người hưởng ứng chứ?"

Nàng dừng một chút rồi thở dài nói tiếp:

"Nếu ta là nam nhỉ thì tốt rồi."

"Nam nhi?"

Đỗ Cách thu hồi luồng suy nghĩ tán loạn của mình, hắn nhìn Lạc Sương và cười nói:

"Thiên địa sơ khai, âm dương tương phân, giữa nam nữ nào có chuyện ai mạnh ai yếu? Ai nói nữ tử không thể làm hoàng đế chứ? Phụ thân và ca ca của người đều là nam nhân mà Thanh Vũ quốc vẫn bị chiếm đóng như thường đấy thôi?"

Lạc Sương nhíu mày:

"Ngươi... Ta không cho phép ngươi nói xấu phụ hoàng ta."

"Tứ công chúa, đừng trách ta nói thẳng."

Đỗ Cách lắc đầu nói:

"Thuốc đắng dã tốt cho người bệnh, lời thật mất lòng lợi cho việc làm. Thuộc hạ tự biết làm sao để nói lời êm tai, làm sao để làm cho người ta dễ nghe. Nhưng những điều đó có ích lợi gì không? Có thể giúp công chúa báo thù, thậm chí là phục quốc không?"

Lạc Sương ngẩn người, nàng ngạc nhiên nhìn Đỗ Cách, dường như không ngờ một sát thủ vậy mà có thể nói được lời như vậy.

"Tứ công chúa, nếu ta đã nhận định người thì sẽ toàn tâm toàn ý phụ tá người."
Bình Luận (0)
Comment