Chương 638: Ta Có Thể
Chương 638: Ta Có ThểChương 638: Ta Có Thể
Đỗ Cách nhìn Lạc Sương, hắn nghiêm mặt nói:
"Theo thuộc hạ, công chúa còn kém xa lắm. Ví dụ như vừa rồi, lời của thuộc hạ rõ ràng công chúa không tin, tuy trên mặt đã động sát khi nhưng lại vì mạng sống mà che giấy và giả vờ tin tưởng thuộc hạ. Người thật sự cho rằng thuộc hạ không nhìn ra được hả? Cũng chính vì thuộc hạ trung thành nên mới cho công chúa một bậc thang. Nếu đổi lại là người khác, có lẽ công chúa đã đánh mất cơ hội tốt rồi."
Sắc mặt Lạc Sương lại thay đổi.
"Tứ công chúa, sắc mặt người lại thay đổi rồi."
Đỗ Cách nhìn Lạc Sương, hắn lắc đầu nói:
"Một vị cao nhân giấu lòng dạ trong ngực, không để lộ hỉ nộ là điều cơ bản nhất mà hỉ nộ biểu hiện ra chỉ là để người khác nhìn."
"Hà tiên sinh, Lạc Sương nhận lời dạy."
Lạc Sương hít sâu một hơi rồi nói.
"Tứ công chúa, tốt nhất người nên nghe lọt tay, kẻ thù của chúng ta là Định quốc công cường đại, chuẩn xác hơn chút nữa thì chính là Thanh Vũ quốc. Lấy sức mạnh của hai người chúng ta để lật đổ một đất nước, nói dễ nghe thì là khó như lên trời, nói khó nghe một chút thì chính là si tâm mộng tưởng."
Đỗ Cách nói:
"Nếu công chúa không có một lòng dạ cứng cỏi thì không thể tiếp tục đi con đường này, chỉ bằng cứ buông bỏ ngay từ đầu. Ta có thể thay công chúa tìm một người tốt, che giấu tung tích thay công chúa, người chỉ việc yên ổn sinh con dưỡng cái, giúp chồng dạy con mà bình an sống cả đời. Chỉ cần công chúa không chủ động tiết lộ thân phận, vậy ta đảm bảo sẽ không ai có thể tìm đến công chúa."
Lạc Sương sửng sốt.
"Khoảng thời gian như vậy, công chúa có bằng lòng sống không?"
Đỗ Cách nhìn thằng Lạc Sương, trong ánh mắt của hắn tràn đầy sự cổ vũ mà hỏi.
"Đương nhiên là không muốn."
Ánh mắt của Lạc Sương lóe lên.
"Thuộc hạ hỏi lại một lần nữa, công chúa thật sự có thể kiên trì tới cùng sao?"
Đỗ Cách hỏi tiếp:
"Thuộc hạ không muốn dốc hết tâm huyết, cuối cùng lại trở thành vô ích."
"Ta có thể."
Lạc Sương nói.
"Được."
Đỗ Cách cười:
"Nếu đã như vậy, những người tiếp theo, thuộc hạ sẽ chỉ đạo công chúa theo yêu cầu nghiêm khắc nhất. Có câu thiên tướng hàng hàng chức trách lớn tại tư nhân cũng vậy, trước tiên người phải khổ tâm chí, cực gân cốt, đói da thịt, khốn cùng thân... Nếu lời nói và hành động của công chúa sai sót, thuộc hạ sẽ nói thẳng và sửa chữa; Nếu công cháu sinh lòng lười biếng, có thể thuộc hạ sẽ dùng roi đánh công chúa... Nếu có nơi nào đắc tội công chúa, mong công chúa sẽ bỏ qua cho."
"Ta sẽ không để ý."
Lạc Sương ngơ ngác nhìn Đỗ Cách, nàng thấy được bóng dáng của phụ hoàng trên người hắn, cũng từng có lúc phụ hoàng cũng đối xử với hoàng huynh của nàng nghiêm tác như thế, không phải sao?
Giờ khắc này, sự nghỉ ngờ mà Lạc Sương dành cho Đỗ Cách đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
"Công chúa, thứ thuộc hạ phải làm chính là trung thần chứ không phải là nịnh thần."
Đỗ Cách nhẹ nhàng hít một hơi, hắn lắc đầu:
"Sau này trong cuộc sống, dù thuộc hạ có làm bao nhiêu chuyện mạo phạm đến công chúa, dù cho công chúa hận thuộc hạ thấu xương thì cũng mong công chúa hãy chôn chặt phần thù hận này vào sâu trong lòng. Chờ đến một ngày phục quốc thành công, khi ấy công chúa đã nắm đại quyền trong tay, lúc đó người ra tay với thuộc hạ cũng không muộn."
"Hà tiên sinh đang nói gì vậy?"
Vừa nói lời này ra, Lạc Sương đã lập tức trở nên luống cuống:
"Ta biết, Hà tiên sinh cũng là vì muốn tốt cho ta, Lạc Sương không phải người ngu xuẩn, làm sao ta có thể làm chuyện vong ân phụ nghĩa kia chứ?"
"Tứ công chúa không cần phải như thế."
Đỗ Cách cười:
"Từ xưa đến nay, nào có trung thần nào có một kết thúc yên lành đâu? Thuộc hạ đã đi đến bước này thì đã chuẩn bị kỹ càng, dù đi tới kết cục xấu nhất thì ta cũng sẽ không hối hận."
"Hà tiên sinh..."
Lạc Sương ngây ngốc nhìn Đỗ Cách, nàng đột nhiên rơi lệ đầy mặt.
Suy tư một lúc, nàng đưa tay vào ngực và lấy ra một cái ngọc bội bên người rồi dùng hay tay dâng lên cho Đỗ Cách:
"Mong tiên sinh nhận lấy miếng ngọc bội này. Lạc Sương xin thề, dù như thế nào thì ta cũng sẽ không làm hại Hà tiên sinh. Nếu thật sự có một ngày như vậy, Lạc Sương phạm phải việc hồ đồ, tiên sinh chỉ cần lấy miếng ngọc bội này ra, Lạc Sương sẽ tự nhiên hiểu rõ."
Đỗ Cách cười nhìn Lạc Sương, hắn nhận lấy miếng ngọc bội rồi nói:
"Thuộc hạ cảm ơn công chúa đã tín nhiệm trước. Công chúa thu dọn đi, chúng ta nên đi ra ngoài rồi, mùi máu tươi ở nơi này quá nặng, sợ là sẽ dẫn yêu thú tới đây đó."
"Ừm."
Lạc Sương gật đầu.
Đỗ Cách cúi người lấy hết tiền bạc, đồ ăn và các loại tài nguyên hữu dụng khác ở trên người sát thủ và hộ vệ.
Lạc Sương nhắm mắt theo đuôi hắn, nàng hỏi:
"Tiên sinh có tài như vậy, vì sao lại bị Tư Thần tướng quân phái đến Sùng Minh quốc nằm vùng vậy?"
"Tứ công chúa vẫn còn nghỉ ngờ thuộc hạ sao?"
Đồ Cách ngẩng đầu lên, hắn cười hỏi.
"Không có."
Lạc Sương nói: "Ta chỉ tò mò thôi, với bản lĩnh của Hà tiên sinh, người ở dưới thay Tỉ tướng quân cũng có thể làm nên chuyện." "Nghi ngờ là đúng."