Chương 639: Chưa Kịp Triển Khai
Chương 639: Chưa Kịp Triển KhaiChương 639: Chưa Kịp Triển Khai
Đỗ Cách nói:
"Nếu không nghỉ ngờ, ta mới có thể xem thường công chúa. Về sau thế lực của chúng ta sẽ càng lúc càng lớn, vì vậy khó tránh khỏi phải tiếp xúc với các loại người có dụng tâm khác nhau, công chúa nhất định phải thường xuyên duy trì sự nghỉ ngờ, tất cả mọi việc phải suy nghĩ hai lần mới có thể giảm bớt sự sai lầm của mình."
"Vâng, cảm ơn tiên sinh đã dạy bảo."
Lạc Sương nói.
"Còn về phần vì sao ta lại được phái đi làm mật thám."
Đỗ Cách cười cười, hắn nói tiếp:
"Nếu đã đến nước này thì giấu hay không giấu cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Thật ra, mục đích thật sự của chúng ta đó là lật đổ chính quyền của Sùng Minh quốc."
"Lật đổ Sùng Minh quốc?"
Lạc Sương mở to hai mắt, trong mắt nàng tràn đầy sự khiếp sợ.
"Đúng vậy, đây là một kế hoạch lớn và ta chỉ là một thành viên trong kế hoạch này thôi, quốc tra tranh chấp nào có đúng có sai?"
Đỗ Cách thở dài một hơi:
"Một ám tử như ta không biết có bao nhiêu người ở Sùng Minh quốc, đáng tiếc, kế hoạch còn chưa kịp triển khai mà Thanh Vũ quốc đã chết trước."
ỰCc!
Lạc Sương nuốt một ngụm nước bọt, nàng bỗng nghĩ đến một khả năng, vì vậy run giọng hỏi:
"Tiên sinh, vậy những ám tử kia chúng ta có thể dùng không?"
"Khi Tư tướng quân ở đây đương nhiên có thể dùng."
Đỗ Cách nói:
"Nhưng hoàng thất đã không còn, có thể dùng hay không đã là hai chuyện. Dù sao không phải ai cũng trung thành và tận tâm với Thanh Vũ quốc giống thuộc hạ. Huống hồ, thuộc hạ cũng không biết cách để liên lạc với những người đó..."
M.U
Lạc Sương thất vọng thở dài một tiếng.
"Cống cháu, người đừng nghĩ nhiều như vậy."
Đỗ Cách cười nói:
"Cơm cũng phải ăn từng miếng một, đường phải đi từng bước một. Chờ đến khi chúng ta có người của riêng mình, có thể lực của riêng mình, đến lúc đó chúng ta sẽ mượn danh hào của công chúa, vậy chỉ cần vung tay gọi một tiếng, những người vẫn còn trung thành với Thanh Vũ quốc đơn nhiên sẽ tìm tới."
"Có thể chứ?"
Lạc Sương hỏi.
"Cái gì mà có thể chứ?"
Đỗ Cách hỏi lại. "Hai người chúng ta thật sự có thể thu phục Thanh Vũ quốc sao?"
Lạc Sương nhìn thi thể ngã trên mặt đất, nàng buồn bã hỏi.
"Ta không biết có thể thu phục Thanh Vũ quốc không nhưng ta biết chỉ cần có một tia lửa thì có thể tạo thành một đám cháy."
Đỗ Cách đứng thẳng người, ánh mắt sáng người tựa như một ngôi sao trên trời:
"Núi ở ngay trước mặt, leo núi có thể rất khó nhưng chỉ cần dám leo lên trên thì sẽ có cơ hội leo lên đỉnh núi. Nếu dừng lại không đi thì cả đời cũng không thể đi lên được.".......
"Công chúa, nguyên liệu nấu ăn đã cạn kiệt, người nên đi săn rồi. Để giành lại được Thanh Vũ quốc không thể không hành quân đánh trận, là một vị tướng giỏi nhất định phải đồng cam cộng khổ với thuộc hạ của mình. Công chúa cần phải bắt đầu từ những việc nhỏ nhặt thường ngày, từ đó mãi dũa mà lên..."
"Công chúa, sắc trời đã tối, người cần phải dựng lều trú ẩn. Một vị đế vương giỏi cần phải thấu hiểu được nỗi vất vả của dân chúng, như vậy mới có thể cảm thông được với bách tính, biết được niềm vui nỗi buồn của bách tính. Cảm thông là đồng cảm, là phải dùng tấm lòng so với tấm lòng, công chúa cần tự mình trải nghiệm xem cuộc sống của con người khó khăn như thế nào.
"Công chúa, người nên luyện võ rồi. Học tập cần sự chăm chỉ, võ nghệ cần phải luyện tập chuyên cần. Người đã không phải là một công chúa cẩm y ngọc thực, vô lo vô nghĩ nữa rồi. Người đừng quên lý tưởng của mình, đừng quên trên vai người đang phải gánh vác huyết hải thâm thù, mỗi giọt mồ hôi mà bây giờ người bỏ ra cũng là vì có thể ít đi một giọt máu trên chiến trường..."
"Thuộc hạ từng nghe một câu chuyện nằm gai nếm mật, công chúa xin đừng nghe..."
"Tứ công chúa, ta biết người cực khổ, biết người mệt mỏi nhưng mỗi một đau khổ người đang gánh chịu đều là vì người chứ không phải là cho ta. Một ngày nào đó người sẽ ngồi lên ngôi vị hoàng đế của Thanh Vũ quốc, khi đó người nhất định sẽ cảm kích vì hôm nay người không hề từ bỏ."...
Mấy ngày kế tiếp.
Quả nhiên Đỗ Cách làm như lời hắn nói, hắn dùng hình thức nghiêm khắc nhất để huấn luyện công chúa.
Vì thế, hắn chuẩn bị canh gà, bánh nướng, ...
Dưới sự cải tạo của hắn, Lạc Sương đã thay đổi dáng vẻ của mình theo từng ngày, nàng từng bước từng bước từ một nữ tử mềm mại trở thành một người có thể chịu khổ nhọc, dũng cảm không từ bỏ, đồng thời ngọt như đường đã hoàn toàn loại bỏ sự nghỉ ngờ với Đỗ Cách, nàng cũng chính miệng tôn hắn thành đế sư.
Đỗ Cách hiểu rõ ý của công chúa. Đế sư của một đế quốc chưa từng thành lập hoàn toàn không đáng một đồng.
Nhưng khi nàng đội cho hắn chiếc mũ đế sư này, như vậy cũng có thể có hiệu quả ước thúc hắn khiến hắn không được sinh ra suy nghĩ xấu với công chúa.