Chương 643: Muốn Cướp Đồ Thì Cứ Nói Thẳng
Chương 643: Muốn Cướp Đồ Thì Cứ Nói ThẳngChương 643: Muốn Cướp Đồ Thì Cứ Nói Thẳng
Lô viên ngoại sững sờ, hắn ta nhìn cảnh tượng ngổn ngang lộn xộn trong viện, những tên canh gác ngã đầy dưới đất, hắn ta vội lau đi mồ hôi trên trán, cười cười nói:
"Phú quý gì đó? Vẫn mong tiên sinh nói rõ..."
"Ngươi có biết nàng là ai không?"
Đỗ Cách hỏi.
Lô viên ngoại nhìn về phía Lạc Sương rồi lại lắc đầu.
"Thật không dám giấu giếm, nàng là Tứ công chúa của Thanh Võ Quốc."
Đỗ Cách nhấc tay lấy ra ngọc bội của công chúa, huơ trước mắt Lô viên ngoại rồi nói:
"Viên ngoại, những chuyện xảy ra ở Thanh Võ Quốc chắc hẳn ngươi cũng từng nghe nói đến, Định Quốc Công cướp ngôi soán vị, đồ sát hết hoàng thất Thanh Võ Quốc, chỉ có Tứ công chúa thoát được."
"Tham kiến Tứ công chúa."
Lô viên ngoại nghi ngờ nhìn về phía Lạc Sương, sau đó vội vàng hành lễ với nàng.
"Ừm."
Lạc Sương khẽ gật đầu.
"Lô viên ngoại, Tứ công chúa trên lưng gánh vác chân long mệnh cách, trong lòng có chí lớn, dự định khởi binh trục xuất Định Quốc Công, đoạt lại hoàng vị Thanh Võ Quốc."
Đỗ Cách nhìn về phía Lô viên ngoại, ánh mắt thành khẩn nói:
"Lần này đến tìm Lô viên ngoại là muốn mượn viên ngoại một ít tiền lương, dùng cho việc khởi binh."
"Lô viên ngoại, hết mình trợ giúp Tứ công chúa trong lúc nguy nan chính như đưa than ngày tuyết. Ngày sau nếu Tứ công chúa có thể đăng cơ, không thiếu việc phong tước thăng hầu cho Lô viên ngoại ngươi. Viên ngoại, ngươi nói xem việc này có được xem là phú quý ngút trời hay không."
Lô viên ngoại ngây người nhìn vào Đỗ Cách, cơ miệng bất giác co giật.
Đùa chắc?
Muốn cướp đồ thì cứ nói thẳng đi!
Đừng đem ta ra làm kẻ ngốc mà đùa giỡn chứ!
Chưa nói đến Tứ công chúa này có phải là thật hay không, cho dù nàng có là công chúa thật đi nữa, chỉ với hai người các ngươi nói suông như vậy, không tướng không binh, mà lại đi nói với ta rằng muốn đi lật đổ Định Quốc Công để lên làm hoàng đế?
Hơn nữa, ngươi muốn chuẩn bị tiền lương, thì cũng nên đi đến Thanh Võ Quốc chứ ở lại trong một thôn làng núi nhỏ của Sùng Minh Quốc cách Thanh Võ Quốc tám trăm dặm làm cái gì?
Lời nói dối ấu trĩ này, con nít ba tuổi cũng sẽ không tin được đó, có biết không hả?...
Rõ ràng, Lạc Sương cũng nghĩ đến điều này, sắc mặt nàng đỏ lên không nhìn Đỗ Cách thêm nữa, vầng hào quang thần thánh trên người Đỗ Cách trong nháy mắt đã mất đi, còn tưởng rằng hắn là một nhân tài, nhưng không ngờ hắn lại là một người chỉ có cái mã ngoài, lực bất tòng tâm.
Giờ khắc này, trong lòng Lạc Sương vô cùng chua sót, ông trời muốn lấy mạng của toàn Lạc gia nhà nàng mà! "Lô viên ngoại."
Đỗ Cách đưa tay huơ huơ trước mắt Lô viên ngoại, cười hỏi:
"Ý của ngươi thế nào?"
Lô viên ngoại lại lần nữa nhìn những tên hộ vệ bị hai người họ đánh ngã dưới đất, rồi nói:
"Tứ công chúa, tiểu gia nguyện ý lấy ra một phần tiền lương dâng cho công chúa khởi sự."
Lạc Sương ho khan một tiếng, vừa muốn nói chuyện lại bị Đỗ Cách cắt ngang, hắn khẽ cười:
"Lô viên ngoại, từ trong lời của ngươi ta nghe ra được ngươi không tín nhiệm với Tứ công chúa. Cũng phải, từ xưa đến nay chưa từng có giả thiết nữ tử trở thành đế vương. Vậy để ta nói qua một vài lời với viên ngoại, quân sư đã định ra phương châm khởi sự cho chúng ta rồi! Để viên ngoại an tâm hơn vậy!"
Lô viên ngoài nghỉ ngờ nhìn về phía Đỗ Cách, hai hàng lông mày cau chặt lại.
"Chia đều ruộng đất, chờ phú quý đến, xây dựng tường thành cao, tích trữ số lượng lớn lương thực. Đây chính là phương châm khởi sự mà quân sự đã định ra cho chúng ta."
Đỗ Cách mỉm cười nhìn về hướng Lô viên ngoại, nói tiếp:
"Còn hai câu sau tạm thời không nhắc đến, trước hết ta giảng qua cho Lô viên ngoại biết thế nào gọi là chia đều ruộng đất, chờ phú quý đến? Nhưng trước khi nói thì ta muốn hỏi một câu, trong tay viên ngoại có bao nhiêu mẫu ruộng đất?"
Vẻ mặt Lô viên ngoại biến sắc, một tiếng "phịch" vang lên, hắn ta quỳ sụp xuống đất.
"Viên ngoại, nếu ta chia đều ruộng đất trong tay viên ngoại cho những tá điền và dân nghèo có cuộc sống khổ cực ăn bữa nay lo bữa mai trong thôn này, ngươi nói xem đến lúc đó khi bọn ta giơ tay hô lên, có phải sẽ tụ tập được rất nhiều người đi theo hay không?"
Đỗ Cách vờ hỏi.
"Thực ra, trước khi đến đây, ta đã làm xong công tác chuẩn bị rồi, nếu viên ngoại không muốn phú quý ngút trời mà Tứ công chúa mang đến, đến lúc đó chúng ta muốn mượn đầu người của viên ngoại dùng một chút, đem những phú quý này đưa đến cho nhiều người hơn..."
Cái chó má chia đều ruộng đất gì chứ, tụ tập người đi theo lại là cái mẹ gì?
Thiên hạ cũng không loạn, nếu chia ruộng đất vậy thì đám người chân đất kia sẽ không tạo phản với ngươi, hơn nữa, khế đất có giấy tờ ở quan phủ, nếu chia thì họ thật sự dám nhận lấy hay sao?
Đây rõ ràng là ngươi đang uy hiếp ta!