Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 642 - Chương 642: Phục Quốc

Chương 642: Phục Quốc Chương 642: Phục QuốcChương 642: Phục Quốc

Tỷ lệ xuất hiện vật phẩm diễn sinh vô cùng thấp, phần lớn các chiến sĩ đều sẽ từ bỏ vật phẩm diễn sinh, chuyên nghiên cứu tiến giai kỹ năng và từ khóa.

Nhưng không thể phủ nhận rằng, một khi vật phẩm diễn sinh thành công, uy lực của nó không hề yếu hơn bất kỳ kỹ năng tiến giai nào.

Nhìn chung tất cả những vật phẩm diễn sinh xuất hiện đều sẽ ăn khớp với từ khóa, hơn nữa còn được sử dụng dài hạn, phó thác cho nó một ý nghĩa đặc thù trước khi nó ra đời.

Nó giống như con đao giết người vậy, nếu chiến sĩ đó sở hữu từ khóa Giết hại, dùng nó thì không biết sẽ chém giết bao nhiêu người;

Nó giống như huân chương của một nhà ngoại giao, nếu chiến sĩ sở hữu từ khóa Ngoại giao, khi đeo nó trên người, trong mấy chục năm sẽ hoàn thành được vô số những cuộc đàm phán ngoại giao thành công;

Cho nên, sợi dây mây trong tay mà hắn dùng để đánh công chúa chắc hẳn cũng sẽ có cơ hội trở thành vật phẩm diễn sinh.

Chỉ cần hắn liên tiếp xuống tay đánh ra, nói không chừng còn có thể tiến hóa thành thần khí cao cấp như dây mây trung thành, khiến cho công chúa hoặc là những chủ công sau này khi thấy nó cũng phải rùng mình phát run.

Cho dù không thành thì cũng không sao, dù sao người bị đánh cũng không phải hắn.......

"Sư phụ, ngươi còn chưa nói tiếp theo đây chúng ta phải làm gì?"

Lạc Sương đi theo phía sau Đỗ Cách, lên tiếng hỏi.

"Du lịch thiên hạ, đi để tìm hiểu, mở mang tầm mắt về thế giới này."

Đỗ Cách liếc nhìn về phía Lạc Sương một cái rồi nói tiếp:

"Tìm kiếm càng nhiều người có cùng chí hướng để giúp chúng ta phục quốc. Một vị hảo hán ba phần tương trợ, muốn phục quốc thì cần phải có tướng quân, mưu sĩ dẫn binh đánh trận, có bách tính trăm dân thay người trồng trọt lương thảo, có quan viên quản lý nội bộ, chúng ta có rất nhiều việc cần phải làm, cũng cần phải tìm kiếm rất nhiều nhân tài..."

Giờ khắc này đây, Đỗ Cách không hiểu thế nào lại nghĩ đến Mộ Dung Phục.

Tên đó chỉ muốn một lòng một dạ phục quốc, nhưng lại không hề nghĩ đến đồn điền, đóng quân hay lương thảo, không muốn làm quan lo việc triều chính, chỉ muốn thu hút mời chào võ lâm nhân sĩ, một người như thế nếu có thể phục quốc thành công mới là chuyện lạ.

Muốn tạo phản thì phải học theo Doanh Chính, Lưu Bang, Chu Nguyên Chương, Lưu Bị, thì mới có thể đi theo con đường đế vương quang minh chính đại.

"Làm sao để tìm được?"

Lạc Sương hỏi.

"Dùng kế sách, dùng sự quyến rũ của ngươi, dùng thân phận công chúa của ngươi."

Đỗ Cách nói.

"Chỉ cần có lòng, thực ra nhân tài không hề khó tìm."

"Mong sư phụ chỉ bảo ta."

Lạc Sương kính cẩn nói.

Đỗ Cách trầm ngâm một lúc, sau đó nhìn về hướng một thôn làng ở dưới chân núi, điềm tĩnh nói: "Được, ta thị phạm một lần cho ngươi xem, ngươi phải chăm chỉ học tập."

"Ừm."

Lạc Sương gật đầu đáp lại.

Hai người tiêu sái một trước một sau đi vào trong thôn làng miền núi kia, ở cửa thôn Đỗ Cách đã chặn lại một người nông dân đang vác cuốc chuẩn bị ra đồng, cất tiếng hỏi:

"Lão già, trong thôn của các ngươi thì người giàu có nhất là ai?"

Lão hán kia liếc nhìn thanh kiếm Đỗ Cách đeo bên hông, lại đưa mắt nhìn tới bộ quần áo hắn bị đao kiếm chém rách, ông ta bị dọa đến mức hai chân run rẩy, một hồi lâu mà vẫn không nói nên lời.

Đỗ Cách kiên nhẫn nhìn ông ta, chậm rãi nói:

"Lão già đừng sợ, ta không có ác ý, chỉ là muốn cùng đồ đệ đi đến đó tìm kiếm chút mưu sinh mà thôi."

"Lô viên ngoại, nhà Lô viên ngoại là giàu có nhất, chính là tòa đại viên nhà cao cửa rộng ở phía tây thôn kia."

Lão hán cắn chặt răng nói.

"Đa tạ lão."

Đỗ Cách ôm quyền nói.

"Chàng trai, ngươi ngàn vạn lần đừng nói cho Lô viên ngoại biết là ta nói với ngươi tỉn này nhé!"

Lão hán nhìn Đỗ Cách, vẻ mặt khổ sở nói:

"Nếu hắn ta biết được là ta chỉ điểm cho các ngươi tới cửa làm tiền, viên ngoại nhất định sẽ không tha cho ta."

"Lão yên tâm, ta sẽ không nói đâu, chỉ nói là ta tự tìm đến."

Đỗ Cách khẽ cười, từ biệt lão hán, hắn dẫn theo Lạc Sương đi về phía nhà của Lô viên ngoại.

Lạc Sương thấy lão hán cứ đi một bước lại ngoái đầu nhìn họ, nàng khẽ cau mày, có chút đăm chiêu. ...

Hai người một đường đi thẳng đến trước cửa nhà Lô viên ngoại.

Đỗ Cách gõ cửa, nói là cầu kiến viên ngoại, nhưng lại bị gác cửa nhốt bên ngoài.

Đỗ Cách dứt khoát đá văng cánh cửa, liên tiếp đánh bại hộ vệ canh gác đi thằng vào trong, cuối cùng thấy Lô viên ngoại đang run rẩy ngồi ở đại sảnh.

Thấy dáng vẻ Đỗ Cách hùng hồn như hung thần ác sát, Lô viên ngoại dập đầu như giã tỏi, miệng không ngừng xin tha:

"Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng, trong nhà tiểu gia có tiền tài, hảo hán cứ việc lấy đi, chỉ cầu xin hảo hán tha mạng cho già trẻ trong nhà tiểu gia..."

"Viên ngoại mời đứng lên."

Đỗ Cách đưa tay kéo Lô viên ngoại đứng dậy, cười mỉm nói:

"Bọn ta đến đây tìm viên ngoại không phải là vì tiền tài, mà là muốn mang đến cho viên ngoại một tràng phú quý khác."
Bình Luận (0)
Comment