Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 645 - Chương 645: Thu Phục

Chương 645: Thu Phục Chương 645: Thu PhụcChương 645: Thu Phục

"Ừm, ta hiểu được sơ sơ rồi."

Lạc Sương suy tư một lát, những màn sương mù trong đầu óc cũng dần dần tan đi, vầng hào quang thần thánh trên người Đỗ Cách lại lần nữa ngưng tụ trở lại.

Ta cũng hiểu được rồi.

Lô viên ngoại nhìn Đỗ Cách với vẻ khâm phục, cũng cảm thấy mình được lợi rất nhiều, hắn ta cho rằng đạo lý mà Đỗ Cách dạy cho công chúa, hắn ta đem ra dùng thì nói không chừng cũng có thể phát tài giàu có.

"Nếu đã hiểu được thì nói cho ta biết, tiếp theo đây ngươi định xử lý Lô viên ngoại thế nào?"

Đỗ Cách chỉ tay về phía Lô viên ngoại, đưa ra một câu hỏi.

Lô viên ngoại sững sờ.

Lạc Sương cũng sững sờ, nàng ngây ngốc hỏi:

"Sư phụ, không phải ngươi thông qua hắn ta để dạy ta làm thế nào để mời chào nhân tài hay sao? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn thu phục hắn ta? Nơi này là Sùng Minh Quốc, không phải Thanh Võ Quốc..."

Phải đó, phải đó, ngươi đã dạy cho nàng rồi, cứ việc coi ta là cái rắm mà bỏ đi! Lô viên ngoại nhìn Lạc Sương với ánh mắt mong đợi tràn đầy cảm kích.

"Chân không nhấc một bước, thì đi không được nghìn dặm; không tích suối nhỏ, làm sao thành sông thành biển."

Đỗ Cách nói tiếp:

"Công chúa, chẳng lẽ chí hướng của ngươi chỉ ở mỗi Thanh Võ Quốc hay sao?"

Lạc Sương nhíu mày, nói:

"Không phải sao? Định Quốc Công đã truy sát chúng ta rồi, lúc này mà còn trêu chọc đến Sùng Minh Quốc e rằng không thích hợp đâu!"

"Có gì mà không thích hợp?"

Đỗ Cách cười nói:

"Đừng để lối tư duy rập khuôn giam cầm suy nghĩ của ngươi, ở Sùng Minh Quốc lôi kéo một chi đội ngũ của mình cũng giống như vậy thôi. Nếu có thể lật đổ Sùng Minh Quốc thì đem binh lực của Sùng Minh Quốc đi phục quốc; còn nếu không thể lật đổ Sùng Minh Quốc thì khuấy đục nước Sùng Minh Quốc, để cho tất cả mọi người thấy năng lực của ngươi, đến lúc đó muốn binh có binh, muốn lương thực có lương thực."

Lô viên ngoại lại bắt đầu lau đi mồ hôi tuôn ra từ trên trán mình.

"Nhưng..."

Lạc Sương nhíu mày lại, nói:

"Nhưng làm vậy liệu Thanh Võ Quốc và Sùng Minh Quốc có liên hợp lại đánh chúng ta không?"

"Lúc phụ hoàng ngươi còn sống, khi Sùng Minh Quốc đã xảy ra chiến tranh với những quốc gia khác, phụ hoàng ngươi khi ấy sẽ chọn xuất binh trợ giúp hắn, hay là cũng nhân cơ hội xuất binh đánh hắn một trận, khiến cho hắn bị bao vây tứ phía, lợi dụng hắn đang lúc yếu thế để chiếm lấy lợi ích?"

Đỗ Cách hỏi.

"Vế sau!” Lạc Sương do dự nói ra.

"Thế còn không đúng hay sao."

Đỗ Cách khẽ lắc đầu, mói:

"Công chúa, ngươi đừng giới hạn việc khởi sự ở nơi nào, quan trọng là trước mắt phải bắt đầu thực hiện đã. Hiện tại thân phận của ngươi và kế hoạch của chúng ta đều bị Lô viên ngoại biết hết rồi, ngươi còn không chiêu mộ hắn ta, vậy thì chỉ có thể giết hắn ta thôi. Một khi hắn ta đi báo quan, vậy thì người gặp phiền phức chính là hai người chúng ta,"

Lạc Sương nhìn về phía Lô viên ngoại.

Lô viên ngoại giật mình, hoảng hốt nói:

"Công chúa, tiểu nhân tuyệt đối giữ mồm giữ miệng, nhất định sẽ không đi tố cáo công chúa. Nếu tiểu nhân tố cáo, vậy thì hãy để già trẻ lớn bé trong nhà tiểu gia mồm miệng lở loét, chết không được tử tế."

"Công chúa, ngươi tin hắn ta không?"

Đỗ Cách hỏi:

"Từ xưa đến nay, nếu lời thề có tác dụng vậy thì mỗi ngày người bận rộn nhất e rằng chính là thiên lôi rồi."

Lô viên ngoại đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về hướng Đỗ Cách, rõ ràng hắn ta hiểu được, người quyết định vận mệnh của hắn ta không phải là vị công chúa ngây thơ này mà là tên gia hỏa bụng dạ nham hiểm, thủ đoạn tàn độc trước mắt kia. Hắn ta nuốt nước bọt, gượng cười nói:

"Tiên sinh, ngươi muốn ta làm thế nào thì mới chịu tin ta?"

"Tích trữ tiền và lương, tìm thợ rèn chế tạo áo giáp binh khí, lấy danh nghĩa hộ trang huấn luyện binh sĩ, ngày thường phải thu tập tin tức hành tung của các quan viên, tốt nhất là viết ra một bài hịch nhục mạ hoàng đế Sùng Minh Quốc, dốc sức làm tốt những việc này mới xem như là thật tâm đầu quân cho công chúa."

Đỗ Cách điềm tĩnh nói.

Sắc mặt Lô viên ngoại tái nhợt như tờ giấy trắng.

"Ngươi có bằng lòng hay không?"

Đỗ Cách hỏi tiếp.

"Ta... ta bằng lòng."

Lô viên ngoại cúi đầu chán nản.

"Chúc mừng công chúa có được một đại tướng."

Đỗ Cách xoay người, ôm quyền nói với Lạc Sương.

Về mặt Lạc Sương ngây ngẩn, thế này không phải là đang uy hiếp người ta sao?

"Công chúa, đây không phải uy hiếp, đây là đang cuốn theo."

Đỗ Cách nhìn thấu suy nghĩ của Lạc Sương, cười nói:

"Sau khi bàn giao những việc này cho Lô viên ngoại, chúng ta sẽ có thể yên tâm mạnh dạn rời đi, đi làm những việc khác, chứ không cần phải lo lắng hắn ta tố cáo, nếu hắn ta muốn tố cáo, trước hết phải lột xuống một lớp da đi đã."

Ừng ực!

Lô viên ngoại nuốt một ngụm nước bọt, hắn ta lườm Đỗ Cách một cái, trong lòng hết sức u oán.

"Công chúa, chúng ta chỉ cần đi từng bước, bố trí từng cái đỉnh giống như Lô viên ngoại ở tại khắp nơi trong Sùng Minh Quốc. Đợi khi thời cơ vừa đến thì sẽ có thể tụ hội khởi binh bằng một đạo quân lớn, công thành đoạt đất trong thời gian ngắn nhất."
Bình Luận (0)
Comment