Chương 648: Năm Mươi Tuổi
Chương 648: Năm Mươi TuổiChương 648: Năm Mươi Tuổi
Hiện tại nàng cũng càng cảm thấy hối hận, nếu lúc trước nàng ở Thanh Lam Kiếm Tông học nghệ cho tốt, ít nhất cũng học được một phần kỹ nghệ như sư phụ thì lúc này còn sợ gì bọn Long Nha?
Hai người không đi được bao xa thì đột nhiên một gã thôn phu nhặt bạch đào đang nghỉ ngơi dưới tàng cây hét lên với họ một câu:
"Hợp tác đi!"
Đỗ Cách bất ngờ xoay người, trường kiếm rời vỏ chỉ về phía gã nông phu.
Lạc Sương cũng đặt tay lên chuỷ thủ, đồng thời lui về phía sau một bước, giấu mình sau lưng Đỗ Cách.
Gã nông phu nhìn qua hơn năm mươi tuổi, khuôn mặt ngăm đen nhăn như nếp vỏ cây. Hắn nhìn hai người Đỗ Cách, thong dong nói.
"Đừng kích động. Các ngươi trước xem thông báo truy nã thiên ma, sau đó lại quay người rời đi khi thấy xét nghiệm máu trước cửa thành, nói các ngươi không phải thiên ma thì ai mà tin chứ."
"Ta không biết ngươi đến từ tỉnh cầu nào, nhưng tình huống bây giờ nói rõ nếu đơn đả độc đấu thì nửa bước khó đi, tìm người hợp tác mới có cơ hội xông ra một mảnh trời!"
"Ngươi là thiên ma?"
Trái tìm Lạc Sương đập thình thịch, nhịn không được mở to hai mắt. Mới nãy nàng và Đỗ Cách còn đang bàn thiên ma, không ngờ mới quay đầu liền gặp được thiên ma thật.
"Thiên ma?"
Đỗ Cách cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó là đổi thành kinh hỉ.
"Đạp phá giày sắt không tìm được, ai ngờ đột nhiên chui tới cửa. Mau đi theo bọn ta, Sùng Minh Quốc không chứa chấp các ngươi, nhưng chúng ta có thể, chúng ta đang thiếu nhân tài như các ngươi đây!"
"Thân phận mọi người đều rõ ràng quá rồi, diễn chỉ cho mất công."
Nông phu hừ một tiếng.
"Thế cục hiện tại..."
Xoet!
Đỗ Cách đâm ra một kiếm.
Một vết máu xuất hiện trên khuôn mặt của gã nông phu.
Giọng nói của gã nông phu cũng bất chợt im bặt, hắn sửng sốt rồi mềm chân quỳ xuống.
"Hảo hán tha mạng, tiểu nhân không phải thiên ma, có người dùng tiền thuê tiểu nhân, mấy lời kia cũng là do người đó dạy ta nói..."
"Người thuê ngươi ở đâu?"
Đỗ Cách hỏi.
"Ở khu rừng bên kia."
Gã nông phu đáp.
"Người đó bảo nếu có ai đồng ý hợp tác thì dẫn người qua đó."
"Đi, ngươi đi trước dẫn đường." Đỗ Cách thu kiếm về, phân phó.
Gã nông phu nơm nớp lo sợ nhìn Đỗ Cách một cái, khom lưng nhấc hai giỏ đào lên rồi đi trước dẫn đường.
Đỗ Cách gọi tỉnh Lạc Sương đang ngẩn người.
Lạc Sương phục hồi tỉnh thần, nhìn Đỗ Cách rồi cười ngượng. Nàng nhanh chân chạy theo Đỗ Cách, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc xem vết thương trên mặt của nông phu.
Đặc điểm của thiên ma trong bảng cáo thị liên tục xoay quanh trong đầu nàng.
Đánh Lãnh Thập trọng thương, đột nhiên buông tha cho nàng, thương thế nhanh chóng khôi phục, bao máu, nằm vùng, học thức phong phú, sau khi thấy xét nghiệm máu ở cửa thành liền xoay người rời đi...
Một loạt các manh mối ở trong tâm trí nàng hội tụ thành một chuỗi, đồng thời chỉ thằng vào một sự thật - thiên ma.
Gã sư phụ hời mới bái của nàng, rất có khả năng chính là một thiên ma đoạt xá hàng thật giá thật.
Lúc trước, câu chuyện hắn bịa ra nghe có vẻ không chê vào đâu được, nhưng nàng luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp. Nhưng khi đặt hắn vào thân phận thiên ma thì tất cả đều trở nên trong suốt.
Thiên ma?
Sư của nàng vậy mà lại là một thiên ma loạn thế!
Trái tỉm nhỏ của Lạc Sương đập nhanh, thỉnh thoảng lại liếc Đỗ Cách, trong nhất thời có chút không biết làm sao.
"Công chúa, đang suy nghĩ cái gì?"
Đỗ Cách ngũ giác nhạy bén, nhanh chóng phát hiện được sự khác thường của Lạc Sương.
Khi thấy thông cao, Đỗ Cách nhận ra mình có thể đã bị lộ.
Nhưng Đỗ Cách cũng không mấy chú trọng chuyện này, hẳn cảm thấy đồ đệ mình tự tay mang theo hẳn là không ngu xuẩn như vậy, hiện tại xem ra hắn hình như đã coi trọng nàng quá rồi.
"Không có gì."
Lạc Sương cố nặn ra một nụ cười, có lệ nói.
"Ta đang suy nghĩ chút nữa mình sẽ gặp thiên ma, không biết bọn họ có dáng vẻ như thế nào nhỉ, ta chưa từng thấy thiên ma bao giờ!"
"Ta cũng chưa từng thấy qua."
Đỗ Cách nhìn bóng lưng gã nông phu, nói.
"Lát nữa không chừng ta lại chém thêm hai kiếm, xem thiên ma có thật như lời đồn có tốc độ khôi phục cực nhanh, phải chặt đầu thì mới có thể giết chết..."
Bả vai của gã nông phu gánh đào phía trước đột nhiên run lên một cái.
Lạc Sương nhìn thái độ tự nhiên của Đỗ Cách, trong đầu lại xuất hiện suy nghĩ có lẽ hắn không phải là thiên ma.
Quá tự nhiên...
Có lẽ nàng cũng nên làm bộ chém hắn một cái, để nghiệm chứng xem phán đoán của mình là thật hay giả...
Không biết từ khóa của hắn là gì nhỉ?
"Nói nửa ngày, vi sư còn không biết cái nhìn của ngươi với thiên ma là thế nào?”
Thanh âm nhàn nhạt của Đỗ Cách phẳng phất truyền đến từ chân trời, giống như một tia chớp bổ Lạc Sương giật thót, khiến nàng lập tức tỉnh táo lại. Đúng rồi! Nàng rối rắm hắn có phải là thiên ma không để làm? Nếu là thiên ma thì chẳng phải càng tốt sao?