Chương 649: Thế Lực
Chương 649: Thế LựcChương 649: Thế Lực
Sau lưng không dây dưa với bất kỳ thế lực nào, tiếp cận nàng cũng không vì mục đích gì...
Cho dù có mục đích thì trước mắt xem ra cũng có lợi cho nàng.
Nếu không thì trên đời này, nàng còn ai có thể dựa vào?
Huống chỉ nếu không phải Lãnh Thập bị thiên ma đoạt xá thì trên Lạc Sương nàng đã sớm không còn tồn tại trên đời này nữa.
Gián tiếp mà nói hắn xem như đã cứu mạng nàng...
"Trợ lực."
Lạc Sương suy tư một lát, nói.
"Sư phụ đã nói vạn vật đều có âm dương hai mặt, cho dù là nữ tử cũng có thể chống đỡ nửa bầu trời, chính những lời này đã cổ vũ ta, cho ta dũng khí báo thù. Ta nghĩ rằng thiên ma cũng vậy. Thiên ma chưa chắc đều là kẻ xấu, đao kiếm dùng để cứu người hay để giết người đều phụ thuộc ở người cầm đao. Nếu thiên ma có thể giúp ta đoạt lại vương vị, ta không ngại cùng bọn họ chung tay trị vì Thanh Vũ quốc."
"Trẻ con dễ dạy!"
Đỗ Cách gật đầu, những lời này của Lạc Sương không thể nghỉ ngờ là đang tỏ thái độ với hắn, có thể phản ứng nhanh như vậy, cũng coi như không uổng công mấy ngày dạy dỗ của hắn.
Đỗ Cách cười.
"Lão trượng, còn chưa tới à?"
"Hảo hán, sắp tới rồi."
Gã nông phu đáp.
"Công chúa nhà ta cũng tỏ thái độ rồi, lão trượng ngươi bộ không định nói cái gì à?"
Đỗ Cách lại cười hỏi.
"Lão hán ngu dốt, không hiểu các ngươi đang nói cái gì?"
Giọng của gã nông phu khá rụt rè.
"Đăng trước chẳng có thiên ma gì hết đúng không?"
Đỗ Cách thở dài rồi nói.
"Hiện giờ thiên ma ở Sùng Minh quốc là thứ bị vạn người hô đánh, sẽ có thiên ma nào lại ngu đến mức giao tính mạng của mình vào tay người khác chứ? Vậy nên nơi mà ngươi dẫn bọn ta tới cùng lắm chỉ là nơi có vết tích đi ngang của con người. Ngươi nói ta nghĩ có đúng không?”
"Hảo hán, người nọ thật sự cho ta mười lượng bạc..."
Gã nông phu buông giỏ đào xuống, bất đắc dĩ chỉ vào vết thương trên mặt mình.
"Hơn nữa trên cáo thị nói lực khôi phục của thiên ma rất nhanh, nếu ta là thiên ma thì bây giờ miệng vết thương đã sớm khỏi rồi."
"Thiên ma tiên sinh, ngay cả công chúa cũng nhìn ra rồi. Diễn xuất của ngươi cũng vụng về thật đó, ngươi có thấy người bình thường nào khi nghe thấy hai từ 'công chúa' thì ngay cả đầu cũng không thèm quay lại không?"
Đỗ Cách lắc đầu rồi nhìn hắn cười.
"Ngươi cho rằng những lời nàng vừa nói là nói cho ai nghe?" Lạc Sương.
"Các ngươi rốt cuộc là ai?"
Lão nông thở dài một tiếng, buông sọc đào trên vai xuống, dáng người gầy gò cũng thẳng tắp một chút, nghỉ hoặc nhìn Đỗ Cách hỏi.
"Tiên sinh, nàng là Lạc Sương, công chúa lưu vong của Thanh Vũ quốc, ta là sư phụ của nàng, Hà Húc."
Đỗ Cách lần thứ hai ôm quyền với gã nông phu.
"Người của Long Nha đang đuổi giết chúng ta, vừa rồi chúng ta ở cửa thành thấy sát thủ long nha nên mới tránh không vào, không nghĩ tới lại bị tiên sinh lầm tưởng là thiên ma. Ta nghĩ đây có lẽ là số phận!"
"Vừa rồi công chúa cũng đã tỏ rõ thái độ đối với thiên ma, công chúa điện hạ tuy rằng là nữ tử nhưng lại có lòng hùng tâm tráng chí không thua đấng nam nhi. Nếu tiên sinh thật sự có thể giúp chúng ta phục quốc thì Thanh Vũ quốc tất có một chỗ cho tiên sinh. ."
"Mong tiên sinh giúp ta."
Lạc Sương cũng ôm quyền, thành khẩn hành lễ với nông phu.
"Thanh Vũ quốc? Công chúa lưu vong?"
Gã nông phu cau mày hỏi.
"Có thể nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra không?"
"Nói như vậy tiên sinh thật sự là thiên ma?"
Giọng của Đỗ Cách không nén nổi kích động.
Gã nông phu sửng sốt.
Đỗ Cách xấu hổ cười, lại ôm quyền nói:
"Cử chỉ của tiên sinh không phù hợp với thiên ma trên cáo thị, miệng vết thương cũng không khép lại nhanh chóng. Chuyện vừa rồi thật ra là Hà mỗ gạt tiên sinh, mong tiên sinh thứ lỗi cho."
Mẹ!
Sắc mặt của gã nông phu lập tức thay đổi, hắn nhìn Đỗ Cách, lắc đầu nói.
"Hà tiên sinh không hổ là đế sư, Ngô mỗ tự thẹn không bằng."
Nói xong câu này, miệng vết thương trên mặt hắn bắt đầu khép lại một cách nhanh chóng.
Nhìn tốc độ hồi phục của hắn, Lạc Sương nhịn không được mở to hai mắt. Đứng bên cạnh hai tên thiên ma cộng lại có hơn tám trăm đôi mắt này, nàng bỗng nhiên cảm giác mình đơn thuần như một kẻ ngốc.
Nhưng tạm thời xem ra vẫn là sư phụ mình lợi hại hơn một chút, đùa giốn đối phương trong lòng bàn tay mà đối phương cũng chẳng phát hiện.
"Ngô tiên sinh quá khiêm tốn, kỳ thật chúng ta cũng là cùng đường, cái gì cũng dám thử."
Đỗ Cách hơi sửng sốt nhìn vết thương đang khép lại, sau đó hắn lại khôi phục sự lạnh nhạt, mỗi một vẻ mặt, biểu tình đều được xử lý vô cùng tỉnh tế.
Tiếp đó, hắn vừa suy đoán từ khóa của đối phương vừa tóm tắt tình cảnh hiện tại của hai người cho đối phương.
Sau khi chiến sĩ dị tỉnh đoạt xá thì sẽ vẫn có được ký ức của nguyên chủ.