Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 650 - Chương 650: Tên Xui Xẻo Mất Trí Nhớ

Chương 650: Tên Xui Xẻo Mất Trí Nhớ Chương 650: Tên Xui Xẻo Mất Trí NhớChương 650: Tên Xui Xẻo Mất Trí Nhớ

Đôi khi sẽ có vài tên xui xẻo mất trí nhớ, nhưng đó cũng chỉ là thiểu số.

Lần này giải trí liên vũ trụ thay đổi quy tắc, khiến tất cả mọi người đều đoạt xá một cách ngẫu nhiên.

Vì vậy đối tượng sau khi bị đoạt xá sẽ bị hạn chế bởi kinh nghiệm của bản thân, mặc dù có trí nhớ cũng không nhất định sẽ hữu dụng.

Hắn là sát thủ còn dễ nói.

Ví dụ như gã nông phu đối diện kia đi, trí nhớ hắn có nói khôgn chừng chỉ là một ít việc vặt như trồng trọt cho trâu ăn, thế giới mà hắn biết có lẽ chỉ xoay quanh ba phần đất.

Bảo hắn dùng mấy ngày để hiểu hết toàn bộ những đại sự xảy ra trong thế giới thật sự có hơi khó xử hắn.

",, Việc đại khái là vậy đó."

Đỗ Cách nói.

"Hiện giờ bên người công chúa chỉ còn lại một hộ vệ kà ta, sát thủ Long Nha thì có mặt ở khắp nơi để vây bắt, ngăn cản chúng ta đến Sùng Minh quốc mượn binh, vì vậy chỉ có thể đến Thanh Lam Kiếm Tông cầu viện. Trên cáo thị có nói thiên ma có thần thông nhiễu loạn thế gian, nếu tiên sinh có thể giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt thì dù thiên ma tiên sinh có yêu cầu gì, chúng ta cũng đều đồng ý..."

"Thỉnh Ngô tiên sinh giúp ta."

Lạc Sương lại một lần nữa hành lễ với nông phu, đồng thời hứa hẹn.

"Tiên sinh, nếu Lạc Sương có thể đoạt lại Thanh Vũ quốc, báo thù cho người thân, ta nguyện hứa cho tiên sinh vị trí quốc sư."

Gã nông phu theo bản năng nín thở nhìn hai người. Giúp công chúa phục quốc, đây là cốt truyện chủ tuyến của chiến trường dị tỉnh lần này ư?

Hắn may mắn đến vậy sao?

Tùy tiện ngồi liền nhặt được hai con cá lớn?

"Ngô tiên sinh, Hà mỗ biết việc này rất khó khăn. Nếu tiên sinh không muốn thì chúng ta cũng không miễn cưỡng, chỉ mong tiên sinh giữ bí mật cho chúng ta..."

Lời nói của Đỗ Cách tuy nghe khiêm tốn, nhưng tay của hắn đã lặng lẽ đặt lên chuôi kiếm, làm ra tư thế nếu đối phương không đồng ý thì lập tức sẽ giết người diệt khẩu.

Kẻ tàn nhẫn!

Chỉ số IQ của người bản xứ cao thật.

Gã nông phu nhìn Hà Húc, lại nhìn Lạc Sương rồi nhanh chóng đưa ra quyết định. Gã quỳ một gối xuống đất, ôm quyền nói:

"Công chúa, Hà tiên sinh, được hai vị quý nhân coi trọng là phúc phận. Ngô Xương nguyện ý vì công chúa dốc sức hèn."...

Đỗ Cách ngồi dưới bóng cây, lên tiếng hỏi:

"Ngô tiên sinh, mấy ngày nay ta và công chúa chạy nạn không biết gì về chuyện thiên ma, bất chợt nghe nói đến thiên ma cảm giác cứ như thay đổi thiên hạ vậy, mong tiên sinh giải đáp nghi ngờ giúp chúng ta."

"Hà tiên sinh, đừng gọi ta là tiên sinh nữa." Ngô Xương nói:

"Tướng mạo này của ta không xứng với tiên sinh, gọi thẳng tên ta là được rồi. Ngươi cứ gọi tiên sinh mãi, để người khác nghe thấy, không khỏi sẽ nghỉ ngờ chúng ta."

Đỗ Cách đánh giá Ngô Xương một lượt, cười bảo:

"Vẫn là Ngô tiên sinh suy nghĩ chu đáo. Bây giờ nguy hiểm khắp nơi, quả thật chúng ta nên đặt an toàn của công chúa điện hạ lên hàng đầu. Dáng vẻ hiện nay của Ngô tiên sinh, gọi là tiên sinh quả thật không thích hợp. Vậy đành phải khiến tiên sinh uất ức, tạm thời làm hộ vệ của công chúa, chờ khi công chúa dấy binh dẹp loạn, mới để tiên sinh xông pha chiến đấu, khôi phục lại uy danh cho tiên sinh."

"Không uất ức, không uất ức."

Ngô Xương liên tục xua tay, cười nói:

"Thật không dám giấu, sở trường của ta là dũng mãnh, thích hợp xông pha chiến đấu nhất."

"Dũng mãnh?"

Đỗ Cách và Lạc Sương nhìn nhau, lên tiếng:

"Mời tiên sinh nói rõ hơn."

Nói đoạn, hắn lấy vài quả đào trong giỏ của Ngô Xương, đổ một ít nước từ túi nước mang theo bên người ra, lợi dụng thuật khống chế nước từ sức mạnh hải thần, cẩn thận rửa qua một lượt, đưa cho công chúa một trái, lại đưa cho Ngô Xương một trái. Ngô Xương kinh ngạc nhìn cách khống chế dòng nước không rơi xuống kia:

"Đây là..."

"Một vài thủ đoạn nhỏ của thuật sĩ thôi, không đáng nhắc đến, vẫn nên nói chuyện thiên ma đi!"

Đỗ Cách thuận miệng giải thích, cố hết sức khiến thân phận của mình gần với dân bản địa, tiện thể làm động lực để Ngô Xương đi theo họ. Nước Sùng Minh truy nã thiên ma khắp nơi, cắt đứt con đường học nghệ của chiến sĩ ngoài hành tỉnh, hắn biểu hiện càng mạnh mẽ, Ngô Xương sẽ càng dốc hết lòng với hắn, bởi vì chắc chắn hắn ta sẽ nghĩ cách học hỏi bản lĩnh của hắn.

"Tứ công chúa, thực ra ta không phải thiên ma."

Ngô Xương thu hồi ánh mắt hâm mộ, nhìn về phía Lạc Sương, nghiêm túc nói:

"Quả thật có thiên ma làm loạn thế gian. Nhưng có ma sẽ có thần, thực ra ta là thiên thần, tiến vào nhân gian để chém giết những thiên ma khác, trả lại tương lai tươi sáng cho thế giới..."

Thần tiên à? Đỗ Cách nghe cách xưng hô dát vàng lên mặt này, ngay lập tức xác định con hàng này không phải ở hành tỉnh Khải Nguyên.

"Mời tiên sinh tiếp tục."

Lạc Sương ôm quả đào, yên tĩnh nghe Ngô Xương kể về lai lịch của hắn. Đây là con đường để nàng xâm nhập hiểu rõ Đỗ Cách, sau khi được Đỗ Cách dạy bảo, cái gì thiên ma, thần tiên, nàng đều không tin. Nhưng nàng biết tìm hiểu càng nhiều tin tức sẽ càng hiểu rõ chân tướng, mượn sức mạnh thiên ma phục quốc xong, bước tiếp theo rất có thể nàng sẽ đối phó với đám người này. Quan trọng là đối phó sư phụ nàng. Tiếp xúc với Đỗ Cách càng lâu, nàng càng cảm nhận được sự đáng sợ của Đỗ Cách...
Bình Luận (0)
Comment