Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch (Dịch Full)

Chương 663 - Chương 663: Tâm Tư Nhỏ Bé Của Ngươi

Chương 663: Tâm Tư Nhỏ Bé Của Ngươi Chương 663: Tâm Tư Nhỏ Bé Của NgươiChương 663: Tâm Tư Nhỏ Bé Của Ngươi

"Một roi này ta đánh ngươi vì quên mất mối thù của phụ thân và ca ca ngươi."

Ánh mắt Đỗ Cách lạnh lùng nhìn Lạc Sương, nói:

"Nhớ kỹ nỗi đau ở lòng bàn tay này, nỗi đau mà Định Quốc công chém cương đao vào cổ của phụ hoàng ngươi còn đau hơn gấp trăm ngàn lần thế này, xin công chúa đưa tay ra lại."

Lạc Sương hơi sửng sốt, nước mắt trong hốc mắt tuôn ra, nàng trừng mắt nhìn Đỗ Cách, giống như giận dỗi lại đưa tay ra.

Bốp!

Roi thứ hai rơi xuống.

Lại in thêm một dấu vết đỏ hồng.

Đỗ Cách nói:

"Roi thứ hai ta đánh ngươi là vì sự kiêu ngạo và lơ là của ngươi, ngươi quên mất lời dạy của ta, bây giờ, ngay cả Ngô Xương cũng có thể nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của ngươi. Ngày sau, người đi theo ngươi sẽ càng ngày càng nhiều, ngươi lơ là một lần, người khác sẽ coi thường ngươi một phần, lơ là mười lần, thân phận của ngươi sẽ giống như giấy vệ sinh vậy, không đáng một xu."

Công chúa cố nén đau đớn, chỉ biết nhìn Đỗ Cách mà không nói câu nào.

Bốp!

Roi thứ ba rơi xuống.

Đỗ Cách nói tiếp:

"Roi thứ ba ta đánh là muốn đánh vào tâm tính nữ nhi của ngươi. Từ giây phút ngươi quyết tâm trả thù, cuộc đời của ngươi đã không còn tuổi trẻ, không còn tình yêu nữa. Tình cảm vô vị sẽ chỉ hại ngươi, hại tất cả mọi người đã nỗ lực vì ngươi."

Lạc Sương đột nhiên mở to hai mắt nhìn, nhịp tim lại đập nhanh hơn, trong nháy mắt đã quên đi cơn đau đớn trong lòng bàn tay, hắn biết, hắn biết tất cả mọi chuyện!

Nàng nuốt một ngụm nước miếng, vẻ mặt Lạc Sương có chút bối rối:

"Sư phụ, ta..."

Đỗ Cách thở dài một hơi rồi thu lại cây mây:

"Công chúa, ta biết ngươi đang suy nghĩ cái gì, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ta là sư phụ của ngươi, nếu giữa ta và ngươi xảy ra chuyện gì, đó chính là chuyện bê bối lớn nhất trên đời này, đối với ngươi, đối với ta, đối với tương lai Thanh Vũ quốc đều không có bất kỳ lợi ích gì. Ngăn cách giữa quân thần, sư đồ đều có một khoảng cách tự nhiên, ai bước qua thì người đó chết."

"Tạ..."

Lạc Sương nhìn Đỗ Cách, muốn nói lại thôi. Giờ này khắc này, nàng đột nhiên hối hận về quyết định bái sư lúc trước, nàng không ngờ tới, một tiếng sư phụ cuối cùng lại tạo nên nhà giam cho nàng.

"Trừ phi có một ngày nào đó, ngươi có thể nắm giữ quyền lực to lớn."

Đỗ Cách nhìn Lạc Sương, gieo rắc cho nàng một tia hy vọng mới:

"Lúc ngươi có thể khiến tất cả mọi người trong thiên hạ câm miệng thì ngươi có thể làm bất cứ chuyện gì." Lạc Sương hô hấp nhanh hơn, chợt mở to hai mắt nhìn.

Đỗ Cách nhìn Lạc Sương, sau đó lấy một lọ thuốc trị thương từ trong ngực ra và đưa tới trong tay công chúa:

"Công chúa, hôm nay thuộc hạ xuống tay hơi nặng, xin công chúa thứ lỗi."

Lạc Sương đổ một ít thuốc trị thương từ trong lọ thuốc ra, bôi lên lòng bàn tay, nhìn ba dấu vết đỏ hồng trong lòng bàn tay mình, nàng cẩn thận ghi nhớ lời của Đỗ Cách, tâm trạng của nàng cũng dần dần bình tĩnh lại.

Do dự một lát, Lạc Sương nói:

"Sư phụ, Ngô Xương không có ở đây, ta muốn hỏi ngươi một chuyện."

Đỗ Cách nói:

"Hỏi đi."

Lạc Sương nhìn về phía Đỗ Cách, hỏi:

"Ngươi có phải là Thiên Ma không?"

"Không phải."

Đỗ Cách quả quyết nói.

Bàn tay đang bôi thuốc của Lạc Sương chợt khựng lại, trong ánh mắt xẹt qua một tia ảm đạm.

"Công chúa, bất luận là Thiên Ma hay là Thần Tiên thì cuối cùng vẫn sẽ rời khỏi thế giới này, đã là người thì không."

Đỗ Cách từ tốn nói, không hiểu sao hắn lại nhớ tới Vương Sùng của thế giới trước, thân thể kia đã bị hắn rèn luyện đến cực hạn, cũng không biết sau khi linh hồn trở về, thân thể kia sau này sẽ như thế nào.

Hóa ra là vậy sao?

Lạc Sương cười thầm rồi hỏi:

"Vậy ta có thể tin tưởng ngươi không?"

Đỗ Cách nhìn về phía nàng, nói:

"Ngươi có thể luôn luôn tin tưởng ta, có ta ở đây, ta sẽ không cho phép bất cứ ai làm tổn thương ngươi, đây là lời hứa của ta với ngươi."

"Ừm."

Lạc Sương nhẹ nhàng gật đầu, một lần nữa ngẩng đầu lên, không ngờ đã hăng hái hẳn lên:

"Sư phụ, đa tạ ba roi hôm nay của ngươi, sau này ta sẽ không phạm phải sai lầm nhỏ nhặt như thế này nữa."

"Thế thì tốt."

Đỗ Cách gật gật đầu, nhìn về phía cây mây trong tay mình, suy nghĩ một lát rồi nói:

"Công chúa, bất kể như thế nào, thần đánh quân, tóm lại vẫn là danh bất chính ngôn bất thuận, có ý phạm thượng. Sau này sẽ có càng lúc càng nhiều người ở bên cạnh công chúa, nếu để cho người ngoài thấy sẽ tổn hại đến uy nghiêm của công chúa. Chi bằng thế này đi! Xin công chúa vì thế mà ban danh cho cây mây này."

"Ban danh?"

Lạc Sương sửng sốt.

"Cho phép nó có quyền trên đánh hôn quân, dưới đánh nịnh thần."

Đỗ Cách nói:

"Làm vậy thì thuộc hạ mới có thể yên tâm dùng nó răn dạy công chúa." Ừc ực!

Lạc Sương theo bản năng rụt cổ lại, ngươi lấy nó đánh ta mà còn muốn ta ban danh cho nó?

"Gọi là roi Đả Vương, thế nào?"

Đỗ Cách không đợi Lạc Sương lên tiếng đã tự mình đặt tên, hắn là người cố chấp, nếu đã hạ quyết tâm muốn làm vật phẩm phái sinh thì phải làm cho đến cùng.
Bình Luận (0)
Comment