Chương 662: Phản Bội Hoặc Chạy Trốn
Chương 662: Phản Bội Hoặc Chạy TrốnChương 662: Phản Bội Hoặc Chạy Trốn
Tước đoạt mất quyền đoạt xác lựa chọn thân phận của hắn, hắn không những không bằng những chiến sĩ dị tỉnh hô mưa gọi gió ở chiến trường dị tỉnh, mà thậm chí còn không sánh được với thổ dân ở trên chiến trường dị tỉnh.
Đặc biệt là cái tên Hà Húc kia, thực sự khống chế lòng người đến mức độ thành thục.
Nhìn thì thấy có vẻ hắn cho người khác rất nhiều lựa chọn, nhưng thực tế ngoại trừ con đường hắn đã định ra thì tất cả những đường khác đều là đường chết.
"Lão Ngô, băng bó vết thương giúp sư phụ ta, ta đi đón Tứ công chúa đến đây."
Đỗ Cách đặt Dư Hồng Thắng ở trên chiếc giường nhỏ thấp, thành thạo lấy một bình thuốc trị thương ở trên giá ở bên cạnh xuống:
"§ư phụ sẽ nói cho ngươi biết cách sử dụng thuốc trị thương.”
"Vâng."
Ngô Xương áp chế sự kiêu căng đang trồi lên, ngoan ngoãn nói.
"Lão Ngô, ta biết ngươi là chiến thần Thiên giới, nổi tiếng dũng mãnh. Nhưng dù sao thực lực của ngươi vẫn chưa khôi phục, mà sư phụ ta và đại sư huynh đều dấn thân trong ám sát đạo nhiều năm, không biết đã dính bao nhiêu thủ đoạn khiến người ta khó lòng phòng bị, vì thế ngươi không thể xem thường họ vì họ vị thương."
Đỗ Cách liếc mắt nhìn Ngô Xương một cái, cười tươi đặn dò:
"Bây giờ, mối quan hệ giữa sư phụ và đại sư huynh đã rạn nứt, vũ lực của ngươi không tệ nên có thể lợi dụng điểm này để ngăn cản hai người."
Đại sư huynh trợn to hai mắt.
Dư Hồng Thắng thì nhíu mày lại.
Ngô Xương nhìn về phía Đỗ Cách, cuối cùng đã rõ ý đồ hắn chia rẽ mối quan hệ của hai người này là gì.
Đến đây, cuối cùng hắn cũng tâm phục khẩu phục thổ dân này rồi, còn âm thầm nhắc nhở bản thân rằng trước khi có đủ thực lực để khống chế cục diện thì tuyệt đối không thể trêu chọc những tên khôn khéo này.
Tập trung tỉnh thần làm một kẻ dũng mãnh ngốc nghếch, gia tăng thuộc tính của mình thì đủ rồi. ...
Cuối cùng cũng thoát khỏi cục diện không ai có thể sử dụng chết tiệt này.
Ra khỏi Bàn Long kiếm phái, tâm trạng của Đỗ Cách vô cùng vui vẻ, hắn không hề lo lắng việc sư phụ và Đại sư huynh của mình sẽ phản bội hoặc chạy trốn, thứ hắn muốn từ trước đến giờ chỉ là Long Nha mà thôi.
Hơn nữa, nếu ngay cả Ngô Xương cũng nhìn không ra hai người bị thương, vậy hắn ta uổng công là chiến sĩ dị tỉnh rồi.
Trải qua trận chiến với Dư Hồng Thắng, Đỗ Cách gần như đã nghiệm chứng được giá trị võ lực hiện tại của mình, dưới tình huống có nước xung quanh, không một võ giả cấp dưới Tiên Thiên nào có thể là đối thủ của hắn.
Nhưng thế giới này có cao thủ Tiên Thiên, thậm chí còn có người cao hơn Tông Sư, với năng lực hiện giờ của hắn thì vẫn không thể đảm bảo an toàn cho chính mình, phải nhanh chóng nghĩ cách tăng thực lực của mình lên mới được.
Tốt nhất là có thể thức tỉnh một kỹ năng hỗ trợ tấn công hoặc phòng thủ.
Chỉ có điều, trung thành và trào lưu thì làm sao để sinh ra kỹ năng công kích, quả thật là một vấn đề nan giải.......
"Sư phụ?" Nương theo ánh trăng, thấy Đỗ Cách ở cửa động, Lạc Sương thu hồi chủy thủ trong tay, từ trong bóng tối đi ra, hỏi:
"Thất bại rồi sao?"
"Nếu thất bại, sau lưng ta sẽ có truy binh, vả lại, nếu phía sau có truy binh, ta tuyệt đối sẽ không dẫn bọn họ đến gần công chúa."
Đỗ Cách nhíu mày, trách móc:
"Công chúa, mấy ngày nay, tư tưởng của ngươi có vẻ không tập trung, đã nhiều lần phán đoán sai lầm trong những chuyện nhỏ nhặt này."
"Sư phụ, ta..."
Nương theo ánh trăng, Lạc Sương xụ mặt nhìn về phía Đỗ Cách, nhìn gương mặt khiến mình vừa sợ lại vừa yêu, trong chốc lát, nhịp tim của nàng lại vô thức đập nhanh hơn vài nhịp, thình thịch, không nói nên lời.
"Vươn tay ra."
Đỗ Cách rút một dây mây từ bên hông ra, trầm giọng nói:
"Có lẽ trong khoảng thời gian này thuộc hạ đã làm quá nhiều việc thay công chúa, làm cho công chúa sinh ra lòng lười biếng. Đây là lỗi của thuộc hạ, vì Thanh Vũ quốc, thuộc hạ nhất định phải nghiêm khắc với công chúa, xin công chúa thứ tội."
"§ư phụ, ta biết sai rồi, có thể đừng đánh ta được không."
Lạc Sương nhìn dây mây bóng loáng tỏa sáng đang bị Đỗ Cách mò mẫm, nỗi sợ hãi mà nàng đã quên mất từ lâu không khỏi dâng lên trong lòng, nàng đưa tay ra sau lưng, không muốn vươn ra.
"Công chúa, nghĩ đến phụ thân và ca ca đã chết của ngươi đi?"
Vẻ mặt của Đỗ Cách càng thêm nghiêm khắc.
Lạc Sương tủi thân nhìn Đỗ Cách, nàng cắn răng đưa tay ra.
Bốp!
Cây mây trong tay Đỗ Cách rơi xuống, nặng nề rơi vào lòng bàn tay Lạc Sương.
ôi, ôi!
Một tiếng bốp ngắn ngủi vang lên, lòng bàn tay Lạc Sương đã xuất hiện một dấu vết màu hồng.
Tay nàng theo bản năng co rụt lại, kinh ngạc nhìn về phía Đỗ Cách, trong ấn tượng của nàng, cây mây này chỉ dùng để đánh tượng trưng đối với nàng thôi, chưa từng có lần nào nặng như hôm nay...