Chương 661: Hợp Tác
Chương 661: Hợp TácChương 661: Hợp Tác
"Sư phụ, ngươi vẫn chưa hiểu rõ tình thế nhỉ!"
Đỗ Cách nở nụ cười:
"Lúc này đã khác xưa rồi, không biết đã có bao nhiêu Thiên Ma và thần tiên trà trộn vào thế gian, ngay cả ta và Tứ công chúa tùy tiện nhặt một cái cũng có được một người, có bọn họ ở đây thì thế gian này chẳng thái bình được bao lâu đâu."
Hắn nhỏ giọng, kề sát bên tai của Dư Hồng Thắng:
"Sư phụ, ngươi cho rằng vì sao ta lại lan truyền sự tích gà mái báo bình minh? Vì dù sao công chúa cũng là một cô nương, ta đang đánh cược cơ hội một mình lên nắm quyền, ngươi không muốn đánh cược một lần sao?"
ẩn dụ cho việc phụ nữ soán quyền vào thời loạn lạc.
Ánh mắt sáng rực CMN luôn, đôi mắt của Dư Hồng Thắng trợn to:
"Ngươi..."
Ngô Xương thì híp mắt lại, thuộc tính của hắn không tăng mấy nhưng vẫn nghe rõ cuộc đối thoại trong vòng mấy mét.
Lúc này.
Cuối cùng hắn cũng hiểu rõ dự định của Hà Húc, hóa ra cái tên luôn miệng trung thành với Thanh Vũ quốc lại muốn tự mình làm Hoàng đế, khó trách hắn gai mắt Lạc Sương, từ đầu đến cuối Tứ công chúa đều chỉ là một con cờ ở trong tay hắn mà thôi.
Đỗ Cách lui về phía sau một bước, nói tiếp:
"Sư phụ, Long Nha vẫn tiếp tục nhận các nhiệm vụ như ban đầu, ta nghĩ chỉ cần tiếp tục nhận nhiệm vụ thì tổng bộ sẽ không đến xem xét trong thời gian ngắn.
Hơn nữa, sư phụ từng nghỉ thử chưa, nếu ngươi đột nhiên luyện công tẩu hỏa nhập ma, Long Nha có thể chọn một người từ trong số chúng ta để thay thế cho sư phụ, tiếp tục quản lý Bàn Long kiếm phái? Ta nhớ mang máng chức trưởng môn của sư phụ là được kế thừa từ sư tổ, sư phụ mà tẩu hỏa nhập ma chắc sẽ đến lượt đại sư huynh làm chưởng môn..."
Đỗ Cách nói xong thì quay đầu lại nhìn về phía đại sư huynh, ánh mắt lộ ra ý cổ vũ.
Đại sư huynh mạnh mẽ bừng tỉnh, hắn phân rõ tình thế trước mắt rồi vội vã bày tỏ thái độ:
"Lãnh sư đệ, nếu ta có thể quản lý Long Nha thì trên dưới Long Nha đều mặc sư đệ điều khiển."
Ánh mắt bén nhọn của Dư Hồng Thắng đột nhiên chuyển hướng qua đại sư huynh.
Đỗ Cách tươi cười:
"§ư huynh, sư phụ vẫn chưa chết đâu! Quy trình thay đổi chưởng môn của một môn phái quá phức tạp, ta vẫn nghiêng về chuyện hợp tác với sư phụ hơn, suy cho cùng sư phụ cũng lão luyện và thành thục hơn ngươi nhiều."
Đại sư huynh ý thức được rằng mình bị Đỗ Cách chơi thì mặt đột nhiên đỏ bừng lên.
"Sư phụ, ý của ngươi như thế nào?”
Đỗ Cách quay đầu lại, nhìn về phía Dư Hồng Thắng lần nữa:
"Ta cho ngươi mọi con đường có thể lựa chọn, chắc việc chọn một con đường chính xác từ trong số đó cũng không khó lắm nhỉ!" Hẳn nói xong thì ánh mắt bỗng trở nên ác liệt, mũi kiếm nhẹ nhàng đẩy về phía trước, đâm thủng làn da chỗ yết hầu của Dư Hồng Thắng:
"Không ai có thể ngăn cản lòng giúp công chúa phục quốc của ta."
Đau đớn, giãy giụa, lựa chọn...
Dư Hồng Thắng trợn trừng nhìn Đỗ Cách rồi ánh mắt cũng thay đổi, ngay cả ảnh đế có kỹ năng biểu diễn tốt nhất cũng không diễn ra được tâm trạng phức tạp lúc này của hắn.
Cuối cùng.
Hắn thở dài một tiếng, giọng điệu khàn khàn tựa như già hơn mười tuổi:
"Lãnh Thập, ngươi thắng rồi."
"Sư phụ, hợp tác vui vẻ."
Đỗ Cách cất trường kiếm lại, sau đó tiến lên đỡ Dư Hồng Thắng dậy:
"Ta thường xuyên nhớ tới lời dạy của sư phụ, một thích khác ưu tú, bất kể đang ở trong hoàn cảnh tồi tệ như thế nào thì cũng không được từ bỏ.
Dù cho bị người ta bắt, ngụy trang, tỏ ra yếu thế, lấy lòng... chỉ cần có thể nới lỏng sự đề phòng của đối phương thì sẽ có cơ hội giết ngược lại. Vì thế, sư phụ à, ta hi vọng vừa nãy ngươi đang diễn trò, hiểu chưa?"
"Lãnh Thập, ngươi ưu tú hơn ta nghĩ nhiều."
Dư Hồng Thắng nở nụ cười thê lương.
"Tư Thần tướng quân cũng cho rằng như vậy, công chúa cũng cho rằng như thế."
Đỗ Cách cười tươi:
"Nếu không thì ta cũng không được chọn gia nhập Long Nha khi mới hơn mười tuổi, mà hơn mười năm cũng không bị các ngươi phát hiện. Sư phụ, những thứ mà ta học được trong những năm qua nhiều hơn ngươi tưởng tượng nhiều..."
Dư Hồng Thắng không nói tiếp nữa.
Đỗ Cách quay đầu lại bắt chuyện với đại sư huynh và Ngô Xương:
"Hai người các ngươi cùng đi vào đi!"
Đại sư huynh nhìn Đỗ Cách mà trong lòng vẫn còn sợ hãi, trong ánh mắt xen lẫn cả vẻ hoảng sợ.
Vào giờ phút này, hắn mới nhận ra hình như mình thật sự không hiểu nổi tiểu sư đệ đã sống với bọn họ mười năm nay nữa rồi.
Tâm trạng của Ngô Xương cũng hơi phức tạp, hắn là tỉnh anh được tuyển chọn qua biết bao nhiêu trường mô phỏng, bộc lộ tài năng một cách linh hoạt và đa dạng nên mới được chọn tham gia lần thi đấu phụ này.
Nhưng sau khi thực sự vào chiến trường dị tỉnh thì mới biết đa dạng linh hoạt chỉ là cái rắm.