Chương 660: Sư Phụ, Ngươi Thua Rồi
Chương 660: Sư Phụ, Ngươi Thua RồiChương 660: Sư Phụ, Ngươi Thua Rồi
Lão già vung kiếm chém vào thủy long, thủy long vừa bị đụng vào đã vỡ nát, sau đó lại biến thành một dòng hồng thủy quấn ở trên mặt lão già, bịt kín mũi miệng của hắn.
Sau đấy.
Chúng biến thành từng dòng nước nhỏ, chui vào trong tau của mũi của lão già dưới ánh mắt sợ hãi của hắn.
Lão già nhanh chóng lùi về sau, vận chân khí ép dòng nước chui vào trong thất khiếu của hắn ra ngoài.
Nhưng hắn vừa mới hành động thì dòng nước quấn ở trên đầu hắn răng rắc kết thành băng bằng tốc độ nhanh nhất...
Trong lúc chúng kết băng,
Đỗ Cách cũng phi thân lên, dùng trường kiếm đâm mấy lần lên cánh tay và đùi của sư phụ hắn, cắt đứt kinh mạch của người kia.
Vừa cắt đứt kinh mạch xong thì khối băng lớn bao vây lão già đã vỡ vụn vì chân khí xông lên, do cánh tay và chân đều bị thương nặng nên lão già cũng không đứng thẳng được, chỉ thấy hắn lảo đảo một cái rồi ngã ngồi ở trên mặt đất, lúc cái mộng đáp xuống thì hắn lại nhịn không được mà rên khẽ một tiếng.
Đỗ Cách cười tươi, dùng kiếm trong tay chỉ vào yết hầu của sư phụ hắn:
"Sư phụ, ngươi thua rồi."
Ngô Xương trố mắt ngoác miệng, nhìn Đỗ Cách một cách u oán mà trong lòng cũng phỉ nhổ không ngớt, đây chính là pháp thuật mà ngươi nói không đáng nhắc tới?......
Sư phụ thua rồi?
Đại sư huynh mờ mịt nhìn mũi kiếm chặn trước yết hầu của sư phụ, lúc này đầu óc trống rỗng, sao có thể như thế?
Lúc Lãnh Thập đánh với hắn mà còn phải mượn người khác làm cái khiến để đánh lén, cho dù hắn giấu pháp thuật nhưng sư phụ cũng không đến nỗi bị hắn đánh bại chứ?
Huống chỉ pháp thuật của hắn lại còn là Thủy thuật yếu nhất trong vô số pháp thuật... ....
Sư phụ của Lãnh Thập tên là Dư Hồng Thắng.
Lúc này hắn đang ngồi uể oải ở trên mặt đất, sắc mặt hơi khó coi vì có nỗi khổ khó nói.
Hắn có thể nói gì chứ?
Nói Lãnh Thập không biết xấu hổ, lén lút dùng mũi tên băng đâm cốc đạo của hắn, dùng băng đông lạnh chỗ hiểm của hắn?
Hắn không làm nổi chuyện mất mặt như thế.
Lãnh Thập có thể sử dụng pháp thuật hệ Thủy một cách tởm lợm như vậy thì cũng được coi là một thiên tài.
Xem chừng chắc hẳn tên này không luyện tập tốt pháp thuật quang minh chính đại ở trong Long Nha, chỉ dốc sức trong bóng tối thì mới luyện được cách sử dụng pháp thuật loại này!
"Đến cùng ngươi là ai?"
Dư Hồng Thắng nhìn Đỗ Cách và hỏi.
"Mật thám Hà Húc - thiếu niên thiên tài nhóm thuật sĩ chữ 'Thiên' dưới trứng Chiêu Dũng tướng quân Thanh Vũ quốc, mười ba năm trước phụng lệnh lẻn vào Long Nha, điều tra người đứng đầu ở phía sau Long Nha."
Đỗ Cách kiêu ngạo ưỡn cao ngực, lại lập ra một thân phận mới cho mình. mạn
Dư Hồng Thắng.
"Đương nhiên, hiện tại không còn Thanh Vũ quốc nữa, Tư Thần tướng quân cũng đã chết, theo lý thuyết thì ta cũng không cần làm nhiệm vụ nữa. Nhưng Hà Húc từng thề rằng đời này sẽ trung thành với hoàng thất Thanh Vũ quốc, vì thế chỉ cần Tứ công chúa vẫn còn sống thì ta vẫn sẽ dốc hết sức lực trợ giúp nàng phục quốc."
Đỗ Cách nói:
"Sư phụ, lần này ta về Long Nha là vì muốn mượn lực lượng của Long Nha để giúp công chúa phục quốc, mong sư phụ đồng ý..."
Dư Hồng Thắng nhíu mày:
"Ngươi nghiêm túc ư?"
"Sư phụ, nếu ngươi đã biết ta phản bội Long Nha thì tất nhiên cũng biết ta đã làm gì trong khoảng thời gian này."
Đỗ Cách cười nói:
"Nếu không muốn giúp Tứ công chúa phục quốc thì lúc đó ta đã giết nàng rồi trở về tổ chức giành lấy công lao. Tư Thần tướng quân đã chết, thiên hạ không còn người thứ hai biết thân phận của ta, ta để lộ một ít thiên phú thuật sĩ, đợi một thời gian thì nhất định có thể trở thành người xuất sắc nổi bật ở Long Nha..."
"Ngươi có mưu đồ gì?"
Dư Hồng Thắng cắt ngang lời hắn, hỏi.
"Người sống trên đời, chung quy vẫn phải làm một vài thứ gì đó."
Đỗ Cách nói:
"Nếu nhất định phải tìm một nguyên nhân, có thể là vì ánh mắt sáng ngời lúc Tư Thần tướng quân đã cứu ta từ trong tay sơn tặc ra! Tư Thần tướng quân tận trung vì nước, ta là binh lính dưới tay hắn nên đương nhiên cũng phải tuân theo di chí* của hắn, chuyện hắn chưa hoàn thành thì để ta hoàn thành..."
*chí nguyện của người đã khuất.
Ánh mắt?
Ánh mắt Dư Hồng Thắng nhìn Đỗ Cách lại như nhìn một người cần được chữa trị.
Dư Hồng Thắng nói:
"Nếu ta không đồng ý thì sao?"
"Vậy thì ta sẽ giam lỏng ngươi ở trong khu nhà nhỏ này, dùng danh nghĩa của ngươi đã chỉ huy Long Nha."
Đỗ Cách dù bận vẫn ung dung nói:
"Dù sao cũng không ai biết chuyện xảy ra ở đây. Ta đã ở Long Nha nhiều năm như vậy, ngược lại cũng quen thuộc với quy trình ở trong tổ chức. Nếu đại sư huynh nghe lời thì để hắn ở lại chỗ này cùng với ngươi, nếu hắn không nghe lời thì chôn hắn ở chỗ này cùng ngươi."
Đại sư huynh.
Trong tiểu viện chỉ còn lại tiếng nước chảy róc rách.
Chốc lát sau.
Dư Hồng Thắng lắc đầu: "Không thể nào, chắc ngươi không biết người đứng sau Long Nha là ai nhỉ, ngươi có thể khống chế Long Nha nhất thời chứ không thể khống chế cả đời. Chỉ cần để hắn phát hiện Long Nha bất thường thì không cần hắn tự mình ra tay, tùy tiện phái vài người đến đây là ngươi và Tứ công chúa cũng sẽ chết không chỗ chôn thây.
Lãnh Thập, nghe ta khuyên một câu, buông tha đi, ta có thể bỏ qua chuyện cũ và tiếp tục giữ ngươi ở Long Nha, ta có thể coi như không biết chuyện Lạc Sương, chỉ với hai người các ngươi thì không thể phục quốc đâu..."