Chương 703: Đệ Tử Thân Truyền
Chương 703: Đệ Tử Thân TruyềnChương 703: Đệ Tử Thân Truyền
Vân Dao nhìn Kiếm thánh mà mặt không biến sắc:
"Huống chỉ trên người ta gánh vác sứ mệnh, không thể lãng phí toàn bộ sinh mệnh có hạn ở trong tu hành được."
"Đạt nửa bước tông sư thì mới có thể xuống núi."
Kiếm thánh nhìn nàng một cái rồi vung tay lên, một luồng ánh kiếm lập tức cuốn lấy nàng và đưa nàng về Tẩy Kiếm phong.
Vân Dao bỗng nhiên cuống lên:
"Kiếm thánh, lão gia hỏa ngươi chả hiểu gì cả, với thuộc tính của ta thì cần phải vin vào xu thế chung mới có thể phát triển . Nhốt ta ở Tẩy Kiếm phong mới thật sự làm lỡ dở tương lai của ta. Một khi thân phận của ta bị lộ, chung quy cũng sẽ có một ngày bị người khác đánh tới Thanh Lam kiếm tông. Ta ở dưới chân núi thì vẫn có thể trở thành tông sư như thường..."
"Đứa ngốc. Chăm chỉ luyện kiếm phổ thì cùng lắm cũng chỉ đạt Tiên Thiên, nếu không giác ngộ thì không thể đạt tới tông sư, ngày nào ngươi chưa buông tha kiếm phổ thì ngày đó vẫn chưa đạt tới tông sư được. Ta thương xót thiên phú của ngươi nên mới cho phép ngươi tu hành Thanh Lam kiếm pháp, ngươi chớ bỏ lỡ."
Giọng nói của Kiếm thánh vọng vào trong tai nàng lần thứ hai:
"Huống chi, Thanh Lam kiếm tông ta có hoàng tử hoảng nữ, thay vì xuống núi thì sao ngươi không học cách dựa thế từ trên người bọn họ."
"Tông sư dựa vào giác ngộ?"
Vân Dao không khỏi trợn to hai mắt.
Tình huống thế nào đây?
Lão kiếm thánh muốn làm gì, coi nàng là đệ tử thân truyền sao?
Nhưng khi đoạn sau trong lời nói của Thanh Lam kiếm thánh truyền vào tai Vân Dao thì nàng đột nhiên sững sờ.
Đúng đấy!
Một mình nàng xuống núi thì có ích gì, nương nhờ vào Đỗ Cách để phát triển, tiếp tục để Đỗ Cách kéo theo nàng cũng tiến lên?
Hiện tại Đỗ Cách đang tạo phản, điều nàng nên làm hơn cả là tập hợp một nhóm thế lực để giúp đỡ Đỗ Cách từ căn nguyên!
Hoàng tử?
Hoàng nữ?
Vân Dao nhìn về phía nội viện, trầm mặc một lát rồi chờ quyết tâm, Đỗ ca, đợi ta thêm máy ngày nữa, chờ ta lừa mấy hoàng tử hoàng nữ đến tiểu đoàn của ngươi.........
Trên Quan Tỉnh lâu.
Cố Thế Thuần dựa vào lan can mà nhìn về phía xa xôi, nhìn thấy toàn cảnh kinh thành về đêm, nhìn kỹ thì có thể thấy rằng ánh mắt của hắn hướng về phía phủ Thừa Tướng.
Quốc sư đứng ở bên cạnh hắn, tình cờ ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời bầu trời một cái mà lại hơi nhíu mày.
"Quốc sư, hiện tại trẫm có thể bãi miễn Thừa tướng ngay được không?"
Cố Thế Thuần bình tĩnh nói: "Bây giờ trên phố toàn là lời đồn đãi về Thiên Ma, nói rằng do trẫm bổ nhiệm Thiên Ma làm Tướng nên mới dẫn đến sự hỗn loạn ngày hôm nay, trẫm thuận theo ý dân bắt Thừa tướng thì chắc là sẽ không có bất cứ vấn đề gì đâu nhỉ."
"Bệ hạ."
Quốc sư trầm mặc một lát rồi nói:
"Thừa tướng có tướng đoản mệnh, không đáng để lo. Bây giờ đang là thời buổi quần ma loạn lạc, hiện tượng thiên văn khó hiểu không rõ, thần cho rằng bệ hạ nên yên lặng quan sát biến hóa, cho phép thừa tướng đấu với yêu tỉnh, nếu như bây giờ mà bắt thừa tướng thì có thể tai họa nội bộ bất hòa."
"Tai họa nội bộ bất hòa?"
Cố Thế Thuần quay phắt người lại, không giận tự uy:
"Ý ngươi nói lão Tứ?"
Quốc sư vái một cái, một lúc lâu sau cũng không dám ngẩng đầu lên.
Một lát sau.
Cảm xúc của Cố Thế Thuần đã ổn định hơn nhiều:
"Quốc sư đứng lên đi, trẫm không nghỉ ngờ ngươi, ngươi ăn ngay nói thật với trẫm là được."
Quốc sư đứng thẳng người lại, thở dài một cái rồi nói:
"Mấy người trước, sau khi danh sách những Thiên Ma kia được công bố thì hiện tượng thiên văn lập tức hỗn loạn, Nữ Đế tỉnh như mặt trời ban trưa cũng lảo đà lảo đảo, chỉ có mấy ngôi sao như Yêu tỉnh, Tướng tinh, Thiên Phủ Khách tỉnh, Võ tỉnh, Hồng Loan tỉnh, Cô tỉnh hấp dẫn lẫn nhau, rất có xu thế cuốn sạch thiên hạ.
Thần đã suy tính một phen, mười ngôi sao này vừa hay tương ứng với mười người ở trong danh sách, mà ngôi sao Thiên Phủ Khách tỉnh bao bọc xung quanh chính là Thiên Phủ tỉnh. Thiên Phủ tỉnh chính là Tứ vương gia, vì vậy thần mới lớn mật suy đoán Tứ vương gia có lòng mưu phản. Đương nhiên, cũng có khả năng vương gia bị phụ tá đầu độc, nên thần không dám khẳng định bừa."
Cố Thế Thuần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bầu trời đầy sao lấp lóe, ngoài ra chẳng thấy gì cả. Hắn lại vịn vào lan can, lúc thì nhìn về phía phủ Thừa Tướng, lúc thì lại nhìn về phía phủ vương gia, không biết đang suy nghĩ điều gì.
"Bệ hạ."
Quốc sư tiến lên một bước và nói:
"Kinh thành có bệ hạ trấn giữ, nên tạm thời thừa tướng và Tứ vương gia chưa tạo nên sóng to gió lớn gì, nên thần muốn rời kinh một chuyến."
"Đi đâu?"
Cố Thế Thuần hỏi.
"Lâm Dương thành."
Quốc sư đáp lời:
"Tào Lâm tướng quân xuất quân đánh Lâm Dương, nên thần muốn góp chút sức giúp Tào tướng quân, đi gặp yêu tỉnh náo loạn thiên hạ kia một lần."
"Quốc sư không coi trọng Tào Lâm?”
Cố Thế Thuần nhíu mày lần thứ hai.
"Thần muốn mở mang kiến thức xem yêu tỉnh kia có chỗ nào kỳ lạ."
Quốc sư uyển chuyển trả lời.